Sau hội thi học sinh bắt đầu được nghỉ tết. Ai ai cũng tất bật chuẩn bị cho ngày tết chủ đáo. Ai ai cũng đều háo hức chờ mong đêm giao thừa, được ngắm pháo hoa.
(Trong nhóm chat)
Kỳ Tử Hoài:-@Mọi người, tối mai là đêm giao thừa rồi, chúng ta đi ngắm pháo hoa đi!
Lâm Tuyết:- Ý hay đấy!
Bạch Băng Băng:- Mình không đi được rồi, đang ở thành phố B rồi hu hu.
Lộ Xuyến:- Các cậu đi đi, mình đi riêng với người khác rồi.
Tần Sở Hàn:- Mình cũng bận…
Lâm Tuyết:- Tiếc thật đấy, mình muốn đón giao thừa cùng các cậu mà…
Bạch Băng Băng:- Mình cũng thế hu hu.
Kỳ Tử Hoài:- Vậy Tiểu Tuyết cậu đi với mình nha!
Lâm Tuyết:- Ừm, cũng được…
Sau khi nhắn xong đoạn tin nhắn ấy, Lâm Tuyết nằm dài ra giường, cô cầm chiếc điện thoại trên tay ngập ngừng như muốn làm gì đó nhưng lại thôi. Cô quăng điện thoại sang một bên, nằm ngửa ra, ánh mắt nhìn lên trần nhà, trong vô thức mắt cô dần nhắm lại.
“Brừm”
Điện thoại Lâm Tuyết rung lên, đánh thức cô bật dậy. Cầm lấy điện thoại, cô mở lên thấy Kỳ Tử Hoài nhắn qua.
(Tin nhắn)
Kỳ Tử Hoài:- Tiểu Tuyết, ngày mai mình qua đón cậu nhé! Bây giờ cũng khá trễ rồi, cậu ngủ sớm đi!
Kỳ Tử Hoài:- Chúc cậu ngủ ngon!
Cô chậm rãi gõ từng chữ một rồi ấn gửi.
Lâm Tuyết:- Ngủ ngon.
Đêm hôm sau, Kỳ Tử Hoài đứng trước cổng nhà cô nhấn chuông. Mẹ cô ra mở cổng, thấy cậu liền bảo vào nhà chơi:
- Tử Hoài đấy à, cháu vào uống nước chút rồi chờ con bé nhé.
- Dạ, phiền hai bác rồi ạ.
- Không phiền, không phiền. Hai đứa dù sao cũng chơi thân với nhau từ nhỏ rồi.
Bà ngừng lại chút, đưa Kỳ Tử Hoài vào, vừa đi bà lại vừa nói:
- Con bé này ấy à, tính cách quái đản, cực khổ cho cháu rồi.
- Không sao đâu ạ.
- À, bác có vài chuyện muốn hỏi, con bé ấy, lúc đi du học nó có mượn tiền con không?
- Dạ? Không ạ, cháu với cậu ấy cũng ít liên lạc với nhau trong thời gian ấy lắm.
- Vậy hả? Kỳ lạ, chẳng lẽ con bé thật sự được học bổng toàn phần? Nói thật với cháu, con bé khi du học không hề lấy tiền của hai bác đóng học phí, còn nói nhà trường có học bổng, ráng cố gắng là được!
Nghe đến đây Kỳ Tử Hoài cũng lấy làm lạ: Trường mà Tiểu Tuyết học cho dù có học bổng, cậu ấy cũng không có khả năng nhận được vì cậu ấy nhảy lớp học nhanh thì sao có thể nhận, nghe bác gái nói vậy… Chẳng lẽ, cậu ấy thật sự có chuyện khó nói hay sao?
Lúc này, Lâm Tuyết bước ra, cô mặc một chiếc đầm lụa trắng có đính một bông hoa tím nhỏ ở ngực phải.
- Xin lỗi để cậu chờ lâu rồi.
- Không sao đâu, mình cũng đang trò chuyện với bác gái.
- Mẹ với cậu ấy nói chuyện gì vậy ạ?
Mẹ cô cười cười nói:
- Không có gì, không có gì. Hai đứa đi chơi đi.
Bọn họ rảo bước đi trên con đương tấp nập xe qua lại. Dừng chân lại trên một cây cầu nhỏ bắt ngang qua hồ. Từ khi Lâm Tuyết xuất hiện, ánh mắt của Kỳ Tử Hoài chưa một giây rời khỏi cô. Lâm Tuyết đặt tay lên thành chiếc cầu, ngửa mặt lên nhìn trời, một cơn gió nhẹ thổi tới khiến mái tóc cô cũng nhẹ nhàng lay động. Cảm giác của Kỳ Tử Hoài lúc này vừa chân thực lại vừa mơ hồ. Chân thực là vì người đứng trước mặt cậu là cô, thật sự là cô. Mơ hồ lại là vì nhìn thấy rõ ràng là cô nhưng lại không thể tin được ràng đó là cô. Mọi thứ cứ giống như trong tranh vẽ, trông thật mà lại không thật.
Lâm Tuyết quay lại nhìn Kỳ Tử Hoài khiến cậu giật mình.
- Tử Hoài? Sao cậu nhìn mình dữ vậy, mặt mình dính gì hả, hay là có chỗ nào không đẹp ư?
- Không có, rất đẹp…
- Hả?
Lúc này, pháo hoa bắt đầu được bắn lên trời. Cô quay lại nhìn ngắm.
- Đúng là đẹp thật đấy.
- Ừm đẹp thật.
Cô sẽ không thể nào biết rằng, Kỳ Tử Hoài đang khen cô, nhưng lời khen ấy lại vô tình có được lớp ngụy trang quá hoàn hảo. Cô đẹp thật, đẹp hơn những pháo hoa kia nhiều!
Ánh mắt Lâm Tuyết lấp lánh ánh màu của pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm. Cảnh sắc lung linh đã thu hút cô làm cho cô không hề chú ý xung quanh nữa.
Đêm giao thừa, pháo hoa rực rỡ sáng cả một khung trời, ai ai cũng hương mắt nhìn ngắm chăm chú. Còn Kỳ Tử Hoài, cậu không ngắm pháo hoa, cậu ngắm người con gái ngay bên cạnh. Cậu thật ra cũng ngắm pháo hoa, cậu ngắm pháo hoa phản chiếu qua ánh mắt của Lâm Tuyết. Cậu ngắm nhìn cô lâu thật lâu như thể những thứ rực rỡ trên bầu trời kia không tài nào so bì được với cô.
Đêm giao thừa năm ấy, pháo hoa rực rỡ rất đẹp, lung linh và rất lộng lẫy. Kỳ Tử Hoài chợt nhận ra, cậu không hề ngước nhìn lên bầu trời và cô cũng chẳng nhìn lấy cậu.
Mặc kệ như thế, bây giờ, cậu chỉ muốn lặng lẽ mà làm bạn với cô, vui vẻ với nhau như trước. Cậu quyết định không tham lam thứ cảm xúc ấy nữa. Nhưng vẫn lợi dụng tiếng pháo hoa mà tỏ tình Lâm Tuyết:" Tiểu Tuyết, mình thích cậu… "
Lâm Tuyết nghe như ai gọi tên mình, cô quay qua hỏi Kỳ Tử Hoài:" Cậu gọi tớ ư? "
Kỳ Tử Hoài lắc đầu, rồi chỉ tay lên trời ý ra hiệu cô không cần để ý mà tiếp tục ngắm pháo hoa. Cậu nói ra được rồi! Nhưng lại không đủ dũng khí để cho cô nghe thấy.
Đêm hôm đó, kết thúc như thế đấy. Một người trong lòng vấn vương một người không yêu mình…