Vài tuần sau, học sinh toàn quốc được nghỉ để đón tết cổ truyền. Nhưng trước kì nghỉ tết hàng năm, Nhất trung đều sẽ tổ chức hội thi văn nghệ đón tết. Tất cả các lớp đều phải tham gia, ít nhất một tiết mục. Bạch Băng Băng rất hào hừng đề xuất trong tiết chủ nhiệm:
- Thầy ơi! Hay là lớp mình diễn kịch đi ạ, như vậy ai cũng có thể tham gia!
Hàn Minh vẻ nghĩ ngợi rồi đập cuốn sách xuống bàn nói:.
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
- Không được, chúng ta phải diễn tiết mục đón tết, chứ không phải muốn làm gì cũng được, không tham gia thì thôi nếu đã tham gia rồi nhất định phải có giải.
Bạch Băng Băng thất vọng ngồi xuống, lại có một bạn học khác đứng dậy trình bày ý kiến:
- Thầy ơi, lớp mình cử ra hai bạn, một bạn chơi guitar còn một bạn hát được không thầy?
- Ý kiến không tồi! Vậy ai có thể chơi guitar?
Cả lớp im bặt, không có một cánh tay nào giơ lên. Bỗng Kỳ Tử Hoài đứng dậy:
- Em biết chơi guitar nhưng điều kiện, người hát phải là Lâm Tuyết!
Lâm Tuyết giật bắn người, vội vàng xua tay phản bác:
- Không không đâu, thầy ơi, em không biết hát đâu thầy!
- Nếu Lâm Tuyết em ấy không đồng ý thì thôi, chúng ta chọn tiết mục khác vậy.
Kỳ Tử Hoài nhún vai rồi ngồi xuống.
Cả lớp chọn đi chọn lại cũng không có cái nào ưng ý nên chọn đại một bài rồi tập múa thôi!
Hơn một nửa con gái trong lớp tham gia tiết mục, trong đó có Lâm Tuyết và Băng Băng. Họ đã quyết định lấy bài hát mới ra của một nhóm nhạc rồi biên lại động tác cho thích hợp. Từ đây cho đến lúc bắt đầu hội thi còn 10 ngày nên ngay tối đó những người tham gia đều phải có mặt ở trường để tập luyện.
Khoảng 7 giờ hơn, mọi người đều có mặt đông đủ. Băng Băng là người đứng ra hướng dẫn cho tất cả, cô xếp đội hình rồi tập cho họ những động tác đầu tiên. Mọi người miệt mài tập luyện được nửa bài đầu trong 2 đêm. Đến điệp khúc của bài hát, Băng Băng không biết nên biên đạo ra sao nữa, hầu như không một động tác nào hợp cho đoạn nhạc này. Vì vậy, Băng Băng quyết định múa theo bài gốc. Nhưng điều nan giải ở đây là, rõ ràng từ đầu tới bây giờ, cô luôn luân phiên vị trí center cho tất cả. Còn đoạn này chỉ có duy nhất một center múa nguyên cả đoạn, liệu mọi người có tranh cãi không? Nghĩ một lúc cô liền nói với mọi người về phân đoạn tiếp theo và để công bằng, họ sẽ bốc thăm!
Thật là bất ngờ khi người bốc trúng lại là Lâm Tuyết! Cô cũng rất ngạc nhiên vì bản thân cô không muốn vị trí center này cho lắm. Nhưng đã bốc trúng thì đành vậy. Cứ thế mà họ lại tập luyện cùng nhau cho đến ngày duyệt. Tiết mục của họ may mắn được thông qua.
Để ăn mừng Băng Băng đã mời tất cả mọi người đi ăn uống một bữa.
Đến quán ăn, rất nhiều món ngon được bày ra. Băng Băng và Lâm Tuyết ngồi chung với nhau. Hai người họ nhìn mọi người vui vẻ trong lòng cũng vui theo.
- Thật tốt khi nỗ lực của chúng ta bước đầu được công nhận nhỉ? Tiểu Tuyết?
- Ừm. Nhìn mọi người vui vẻ như vậy đúng là tốt thật!
Hai hôm sau, chính thức diễn ra hội thi văn nghệ chào xuân. Tất cả các tiết mục được biểu diễn đều rất hoành tráng.
- Tiếp tục hội thi, xin mời tiết mục của lớp 10A3!
Sở Hàn và Kỳ Tử Hoài từ đầu đều không chú ý bây giờ lại chăm chăm hướng mắt về phía sân khấu, không biết có phải là đang kì vọng vào lớp hay là một lí do khác?
Lần này, khi nhóm múa bước ra, trang phục lộng lẫy và duyên dáng vô cùng. Ai ai cũng phải thốt lên rằng: Không hổ là 10A3, toàn là những đại mĩ nhân!
Tiếng nhạc cất lên, ánh mắt của hai chàng trai kia đều không chớp lấy một cái mà chỉ chăm chú ngắm nhìn người con gái đang thực hiện những động tác uốn lượn, mềm dẻo kia. Khi cô di chuyển một bước, ánh mắt họ cũng dịch theo cô.
Khi đến điệp khúc của cả bài, khán đài đang im lặng bỗng nhiên " ồ " lên một tiếng. Tất cả đều như ngất ngây với vẻ đẹp của người con gái ấy - vị trí center. Những động tác uyển chuyển bà điêu luyện như một vũ công thực thụ. Chắc hẳn đã tập đi tập lại rất nhiều lần!
Hội thi kết thúc một cách suông sẻ. Tiết mục của lớp 10A3 đạt giải nhì vì thế mà bây giờ lớp 10A3 không phải lo việc bị lão Hàn mắng mỏ nữa.
Lộ Xuyến kéo Băng Băng và Lâm Tuyết lại:
- Hai người các cậu tuyệt lắm! Múa hay đấy!
- Chứ sao nữa, cậu nghĩ mình là ai chứ? - Bạch Băng Băng nói với vẻ vô cùng tự hào.
Lâm Tuyết chỉ cảm ơn lời khen của Lộ Xuyến rồi tiến lại ghế đá ngồi. Lộ Xuyến và Băng Băng cũng theo sau.
Băng Băng hỏi:
- Tiểu Tuyết? Cậu ổn không vậy?
- Hình như lúc nãy mình bị trật chân rồi.
- Hả? Nãy giờ sao mình nhìn không ra là cậu bị trật chân?
- Mình chỉ hơi nhức thôi, cũng không đến nỗi…
- Vậy được rồi. Mình còn lo…
Kỳ Tử Hoài không biết từ đâu cũng xuất hiện, vỗ vai Lâm Tuyết nói:
- Không ngờ nhóc con nhà cậu diễn văn nghệ cũng khá đấy chứ!
- Cần cậu khen? - Lâm Tuyết đập tay Tử Hoài.
- Chúc mừng đạt giải! - Tần Sở Hàn cũng đi lại, anh xoa đầu cô rồi nói tiếp:" Cậu múa đẹp lắm! "
Cũng là khen nhưng Lâm Tuyết không hiểu tại sao bản thân khi nghe anh khen như thế lại ngại ngùng, xấu hổ. Cô ngước mắt khẽ nhìn anh, cất tiếng nói nhỏ dần:" Cảm ơn… "