Ác Ma Pháp Tắc

Chương 844: Vĩ đại ? Ấu trĩ ?



Nét mặt Đỗ Duy lập tức biến thành tươi cười chân thành , cười lớn vài tiếng , ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới . Khi hắn đến gần , nhìn khuôn mặt hắn cười nhiệt tình như muốn đi lên ôm hôn tinh linh vương
- Lạc Tuyết tiên sinh !
Đỗ Duy nắm chặt tay Lạc Tuyết , trên mặt giống như gặp lại bằng hữu lâu năm , kích động vô cùng , có cả hưng phấn hoan hỉ , thanh âm vui mừng nói :
- Năm xưa từ biệt , ta tại tây bắc mỗi lần đêm xuống đều nghĩ tới nụ cười của tiên sinh . Phong thái của tiên sinh rành rành trong mắt , ta lần này bắc tiến , không biết có cơ hội cùng ngươi gặp mặt hay không . Không ngờ ngươi lại biết bụng ta như vậy – cho dù ngươi không viết thư mời , ta cũng vốn định viết thư mời ngươi đến thành Asian đánh chén a !
Lời này nói ra , nhiệt độ xung quanh tức thì nóng lên bất thường . Đến mức cảm thấy nước cũng sôi được
Phía sau Roland nghe thấy cũng phỉa đỏ mặt nghĩ : vị công tước đại nhân này , da mặt cũng thật dày a !
Lạc Tuyết nguyên bản phong thái khinh đạm cũng có chút mất tự nhiên . Ho khan một tiếng , rút tay mình về , trên mặt cười cổ quái nhìn Đỗ Duy nói :
- Công tước đại nhân , sợ rằng ngài nói lời này không phải là thật lòng
- Làm sao có thể !
Đỗ Duy lập tức trịnh trọng nói :
- Mấy năm nay ta nhớ ngươi muốn chết
Lạc Tuyết ánh mắt lại càng cổ quái , đột nhiên nhỏ giọng , nói với Đỗ Duy :
- Ta sợ là , ngươi không phải " nhớ ta muốn chết " mà là " nhớ muốn ta chết " mới đúng
Đỗ Duy cười hì hì :
- Cũng giống nhau cả thôi , đều là 1 dạng cả
Lạc Tuyết thở dài . Khi nó ở tây bắc chơi đuổi nhau với Đỗ Duy , đã sớm lĩnh giáo tâm địa đen tối của vị công tước hoa tulip này , lúc này gặp lại quả nhiên không ngoài ý muốn
Sau đó , Lạc Tuyết cùng Đỗ Duy nắm tay , ngang nhiên tiến vào thành
Một đường vào thành , Đỗ Duy chỉ thấy phòng tuyến này vẫn đang hỗn loạn , tựa hồ tội dân không hề có ý đi tu sửa . Thậm chí vết máu trên mặt đất cũng chỉ tùy tiện lấy nước đổ lên là xong , vẫn còn sắc hồng
Bên trong thành không hề có tinh linh , tứ xứ đều là thú nhân bận rộn vận chuyển cây gỗ cùng rơm cỏ . Đỗ Duy nhìn cũng có chút xuất thần , những thú nhân kia đại đa số đều không phải chuẩn bị chiến đấu mà là đang làm việc nhẹ , chạy ngược chạy xuôi
Một chỗ như vậy , không giống phòng tuyến quân sự mà giống một công trường hơn
Lạc Tuyết cùng Đỗ Duy trên phố tùy ý đi lại , đại khái là Lạc Tuyết có đặc quyền , trên đường không ít thú nhân hướng tới nó hành lễ . Nhưng cũng không có thú nhân nào dám tới gần , thậm chí Lạc Tuyết cũng không mang tùy tùng , 2 người sóng vai mà đi
Lạc Tuyết cẩn thận nhìn biểu cảm Đỗ Duy , thấy mắt hắn chớp động , không khỏi mỉm cười :
- Đỗ Duy , phòng tuyến này là ngươi lần thứ hai đến rồi – đáng tiếc , lần trước lúc ngươi tới ta lại không ở đây , không thì chúng ta đã có thể gặp mặt sớm hơn rồi
Đỗ Duy nghĩ thầm trong bụng : nếu là trước ngươi ở đây , sợ là lão tử chạy không thoát nổi rồi . Nhưng miệng hắn lại nói :
- Đáng tiếc , nếu biết ngươi ở đây , lần trước ta sẽ đợi thêm một chút chứ không vội vàng đi
Lạc Tuyết biết Đỗ Duy nói hươu nói vượn , cũng không giận mà bảo :
- Đỗ Duy , ngươi thấy tòa thành này thế nào ?
Đỗ Duy vừa nghe trong lòng đã nháy lên một cái : phòng tuyến này là ta lấy tiền của mình đi cấp cho đế quốc xây , mỗi cục gạch cục ngói , mỗi ngọn cây ngọn cỏ đều là tiền của ta . Khi sắp bắt đầu , bản thiết kế của nó cũng là ta duyệt , ta đối với nó đương nhiên hiểu rõ như lòng bàn tay còn cần ngươi hỏi ư ?
Trong bụng tuy nghĩ như vậy , nhưng miệng hắn vẫn cười nhạt :
- Đương nhiên là vô cùng kém cỏi rồi . Nếu không cũng đâu đến mức bị tập kích ban đêm 1 lần là tan vỡ luôn
Lạc Tuyết khẽ cười :
- Ngươi quá khách khí rồi , phòng tuyến này xây dựng rất nghiêm mật , cẩn thận . Nếu không phải ta dùng long tộc đánh lén ban đêm , trước đó đã dùng kế đánh tiêu hao thì cũng rất khó hạ được thành . Ta còn nghe nói phòng tuyến phương bắc của quý quốc , đại đa số đều là ngươi bỏ tiền ra thiết kế , chế tạo . Cũng có rất nhiều bổ sung ý tưởng cho nó – từ lúc khai chiến đến giờ , những cái bổ sung này cũng khiến chúng ta ăn không ít đau khổ a
Đỗ Duy nghe xong , nhàn nhạt nói :
- Vậy thì sao . Đằng nào ngươi chả chiếm được rồi
Lạc Tuyết nghe , cũng cười hờ hững :
- Như vậy , có vẻ công tước hoa tulip rất không hài lòng với tòa thành này
Đỗ Duy nhíu mày , nhất thời cũng không rõ lời này có ý gì
Hai người một đường đi tới , khi tới phủ thống soái , nguyên bản chỗ này là phủ chỉ huy của thủ quân , giờ đã thành tổng bộ tội dân
Lạc Tuyết cùng Đỗ Duy đi cửa lớn mà vào . Đỗ Duy thấy các con đường xung quanh rất vắng , chỉ thấy thú nhân xa xa đang lao động , không dám tới gần . Mà vài tinh linh chiến sĩ gác cửa đều mặc áo giáp bạc chạm trổ cầu kỳ , khi thấy Lạc Tuyết đều quỳ xuống
Nguyên bản bộ chỉ huy của mình đã thành hang ổ của địch . Nếu là người khác sợ rằng cũng cảm thấy chút gì đó không hài lòng lắm mà sinh ra lúng túng . Đỗ Duy thì khác , hắn căn bản không thèm để ý , cùng Lạc Tuyết đi vào , cười nói :
- Lần trước ngươi đến địa bàn của ta , bây giờ là ngươi mời , cũng nên chiêu đãi ta chứ nhỉ . Ít nhất không thể thiếu rượu ngon rồi
Hai người đi vào phủ thống soái , Đỗ Duy vừa định vào đại sảnh , quay đầu lại thấy sắc mặt Roland có chút buồn bực , có vẻ đang do dự không biết có nên đi theo hay không . Đỗ Duy nhìn Lạc Tuyết , cố ý nói lớn :
- Roland , ngươi cũng lên đi . Lạc Tuyết tiên sinh tài hoa hơn người ,ở bên cạnh nhiều một chút cũng có thể thu hoạch được ít nhiều
Đồng thời , Đỗ Duy gật đầu với Lạc Tuyết , cười nói :
- Bộ hạ này của ta , nguyên bản tính khí hơi xúc động lỗ mãng . Không ngờ ở đây vài ngày lại được ngươi cảm hóa , cái này cũng phải đa tạ ngươi
Lạc Tuyết cũng không nói nhiều , chỉ khẽ cười , dẫn Đỗ Duy tiến vào đại sảnh
Đại sảnh vốn là chỗ tướng lĩnh thương nghĩ , rất rộng lớn . Lúc này 3 người đến , chỉ thấy các thứ vốn có như vũ khí sa bàn các loại đã bị dọn đi hết , bên trong chỉ có một cái bàn dài cùng vài cái ghế , trên bàn chỉ có chút trái cậy đựng trong từng mảnh lá cây to lớn
Trên vách tường cũng có tinh linh ma pháp tạo ra thực vật , dây leo treo đầy
Ba người đi tới , bên ngoài lập tức có tinh linh thủ vệ đóng cửa lại
Sau đó , Đỗ Duy chỉ nghe thấy phía ngoài có tiếng bước chân , tựa hồ như tinh linh thủ vệ cũng đã lui hết xuống , một người cũng không ở lại
Đỗ Duy cười cười , chỉ thấy Lạc Tuyết nhàn nhạt nói :
- Bằng hữu chúng ta gặp nhau , đương nhiên sẽ muốn nói nhiều một chút , tốt nhất không nên để người khác nghe thấy . Chúng ta ở đây nói chuyện , sẽ không truyền ra bên ngoài !
Nói xong , Lạc Tuyết tự mình đi tới bàn , nâng lên một cái lá trông như chén rượu . Chén rượu tạo hình rất kỳ lạ , giống như là 1 chiếc lá uốn cong mà thành , bên trong chứa một chất lỏng màu hổ phách nhạt . Khẽ ngửi sẽ thấy một hương vị kỳ lạ , không biết là gì
- Đây là rượu của tinh linh tộc chúng ta . Hoàn toàn khác rượu mà nhân loại sản xuất . Đến đây , Đỗ Duy ! Từ biệt 4 năm , ta kính ngươi một ly !
Nói xong , Lạc Tuyết nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch , sau đó híp mắt cười nhìn Đỗ Duy
Đỗ Duy đã một thân một mình tới đây . Nếu Lạc Tuyết muốn hại hắn cũng sẽ không cần hạ độc trong rượu , cho nên tâm lý rất thản nhiên , cứ thế cầm chén rượu uống cạn . Cảm giác không có cay nóng , mà là giống như một hương vị mềm mại dễ chịu theo khoang miệng phát ra , sau đó giống như thấm đến tận tim phổi
Sau đó , hương vị đó rất nhanh lan ra toàn thân , phảng phất tinh thần tốt hơn trước mấy phần
- Đây là bí pháp của tinh linh tộc chúng ta . Dùng 6 loại thực vật khác nhau mà tạo thành rượu này . Hơn nữa… sau khi dùng , đối với người tu luyện ma pháp rất có lợi . Ta biết ngươi là ma pháp sư nên mới đặc biệt chuẩn bị loại đồ này – thứ này bình thường , chỉ có trưởng lão trong tộc vào mấy ngày đặc biết mới dùng một chút
Lạc Tuyết buông chén rượu , nhìn Đỗ Duy
Đỗ Duy lại cười ha lả , cố ý lắc đầu :
- Ngươi nói lời này không thật lòng a Lạc Tuyết . Lấy tu vị của ngươi , chẳng lẽ không cảm thấy ma lực dao động trên người ta bây giờ đã không giống lúc trước hay sao
Lạc Tuyết khẽ cười :
- Không sai , ta cảm giác được . Khi lần trước gặp mặt , ta thấy tu vị ma lực của ngươi cũng rất khá , đáng lẽ trong 4 năm phải đột phá cảnh giới mới đúng . Ta vốn tưởng lúc gặp mặt , ngươi hẳn cũng đã đột phá lên thánh cấp . Chỉ là… không biết vì nguyên nhân gì , một thân ma lực của ngươi, lại có vẻ …
- Hừ , có vẻ mất sạch rồi chứ gì ?
Đỗ Duy cố ý nói nốt nửa câu , ánh mắt lấp lánh nhìn Lạc Tuyết
Lạc Tuyết cũng không che đậy , nhè nhẹ gật đầu
Đỗ Duy trầm ngâm một chút , đột nhiên khẽ cười , vươn ra một ngón tay , điểm nhẹ xuống chén rượu mình vừa uống trên bàn . Khi ngón tay hạ xuống , chén rượu hình chiếc lá cuộn lại , rất nhanh bị hắn vuốt phẳng ra , trở thành hình dạng chiếc lá
Ánh mắt Lạc Tuyết hơi động , gật gật đầu
Chén rượu này nhìn như chiếc lá , kỳ thực bên trong tinh linh tộc cũng là vật cực kỳ hiếm thấy . Nó từ một gốc cây được tinh linh ma pháp tạo ra mà thành , lá cây cực kỳ kiên cố . Cho dù một ít cường giả đỉnh phong bên trong tinh linh tộc cũng dùng nó làm vũ khí hoặc áo giáp . Trừ bỏ tính kiên cố của nó , còn có ma pháp thuộc tính trong đó nữa
Một mảnh lá trông như vậy , nhìn như tầm thường , nhưng cho dù thú nhân cầm chùy sắt đến đập cũng tuyệt đối không thể làm thẳng nó ra được . Đỗ Duy chỉ dùng một ngón tay vuốt đã thành thế này . Hơn nữa Lạc Tuyết không cảm giác được nửa điểm ma lực dao động , hiển nhiên lực lượng kia là thuần túy từ cơ thể mà ra !
- Không nghĩ … ngươi lại bỏ ma tu võ .
Lạc Tuyết thở dài :
- Cái này cũng ngoài ý muốn của ta
Nói xong , trong mắt nó lóe lên một tia lạnh lùng , ngón tay điểm một cái . Chén rượu trước mặt lập tức phát ra vô số tia sáng , bay về phía Đỗ Duy !
Ánh mắt Đỗ Duy vẫn thong dong , thấy chén rượu bay tới , giơ tay lên điểm một cái . Một tiếng vang lên , chén rượu lập tức xoay tròn rồi quay về phái Lạc Tuyết
Thần sắc Lạc Tuyết có chút kinh ngạc , nó nâng tay phải lên , phảng phất làm một thủ thế kỳ quái , trên không xung chém một cái , tức thì chén rượu đột nhiên chia ra làm 6 phần , phân ra các hướng khác nhau bay về phía Đỗ Duy . Chỉ thấy 6 luồng sáng bay nhanh như điện vọt tới !
Ánh mắt Đỗ Duy lộ ra một tia chân thật , hắn vẫn ngồi yên ở chỗ cũ nhìn 6 mảnh lá bay tới trước mặt . Khóe miệng hơi nhếch lên , phảng phất chậm rãi vươn tay ra , động tác nhè nhàng mềm mại như hái hoa !
Động tác của hắn nhìn như khoan thai , chỉ là 6 luồng sáng kia lại không đến được trước mặt hắn . Trong khi hắn dùng động tác chậm rãi thong dong , tức thì thu cả 6 mảnh lá xuống
Trong tay Đỗ Duy vừa động , khi hắn thu tay về đã lại lần nữa hợp thành hình chiếc lá nguyên bản , không có nữa phần dấu vết nứt vỡ
Lạc Tuyết nhìn đến đây mới chấn động , nhíu mày nói :
- Ngươi… lẫy võ đạo tiến vào thánh cấp ? Lần gặp mặt trước ,võ kỹ của ngươi còn rất kém . Chỉ trong 4 năm , ngươi từ một võ sĩ nhập môn tiến đến thánh cấp ? Quả là khiến người ta chấn kinh !
Mặt mũi Đỗ Duy bình thường , kỳ thực mấy động tác thong dong ấy , cơ hồ buộc hắn sử ra toàn bộ thực lực
Hắn lúc này buông tay vì cổ tay đã quá mỏi , sau lưng đã bắt đầu ra mồ hôi
Hắn tuy có thể chất gần như biến thái , chỉ là thời gian học võ quá ngắn – tuy hắn là thánh cấp cường giả , nhưng đó là dựa vào tiêu chuẩn ma pháp . Cả lần hắn ở trên đài giết chết kỵ sĩ trưởng thần thánh kỵ sĩ đoàn , cũng là vì hắn ma võ song tu , lại thêm võ kỹ " cung Nguyệt Vũ " vốn không phải thuần túy là võ , còn có thuộc tính ma pháp trong đó
Đến lúc mất đi ma lực , bản lĩnh mười phần thì tụt xuống còn ba . Tu luyện võ đạo mới miễn cưỡng về đến thánh cấp . Nhưng so sánh cảnh giới của hắn với trước khi ra biển tìm Chris thì đã thụt lùi . Vừa rồi vẫy tay mấy cái đã là toàn lựa thi triển rồi . Lực công kích của Lạc Tuyết cũng là thánh cấp , còn mạnh mẽ vô cùng . Hắn cơ hồ dốc toàn lực , cường hành sử dụng thời không quy tắc , lấy chậm đánh nhanh , thu 6 phiến lá xuống
Lạc Tuyết cũng không phải đứa ngốc , thực lực của nó hơn xa Đỗ Duy , tự nhiên cũng biết Đỗ Duy trông thì nhẹ nhàng nhưng thực ra đã dùng hết sức , chẳng qua chỉ với 4 năm tu luyện võ kỹ đã đến thánh cấp , loại kỳ tích này khiến người người kinh hãi
Than thở một chút , Lạc Tuyết nhìn Đỗ Duy cười nói :
- Ta nguyên bản còn lo ngươi thực lực tụt lùi . Chẳng qua hiện tại xem ra , ngươi chuyên làm những việc người thường không làm được . Có vẻ ta không cần phải lo rồi
Xem biểu hiện của nó , phảng phất thực lực của Đỗ Duy khiến nó rất an tâm hài lòng
Ngưng lại một lát , Lạc Tuyết mới thấp giọng hỏi một câu :
- Đỗ Duy , ngươi đối với trường chiến tranh này thấy thế nào ?
Đỗ Duy nghe không khỏi cười lạnh , lắc đầu nói :
- Ngươi hỏi quá kỳ lạ , các ngươi là kẻ xâm nhập , chúng ta chỉ là bảo vệ nhà cửa mà đề kháng thôi . Vấn đề tóm lại chỉ có vậy "
Lạc Tuyết khẽ cười :
- Bảo vệ nhà cửa … chỉ là mảnh đất này , chẳng lẽ toàn bộ là đất của nhân loại các ngươi sao ?
Đỗ Duy vẫn lắc đầu :
- Sự tình vạn năm trước không ai rõ ràng . Chẳng qua hiện tại ta biết , nhân loại đã sống ở đây đời đời kiếp kiếp vạn năm rồi . Chúng ta đã kiến lập thành lũy , thành lập văn minh rồi . Giống như ngươi trồng một cây ăn quả trên đất , chờ đến lúc có quả rồi , đột nhiên có 1 nhóm người tới nói khối đất này 800 năm trước là của họ , nên ngươi phải đem toàn bộ đất đai và cây cối trên đó nhả ra… hừ , Lạc Tuyết , nếu là ngươi , ngươi chịu không ?
Lạc Tuyết khẽ than , lắc đầu thừa nhận :
- Không sai , đổi là ta , ta cũng không chịu
Đỗ Duy gật đầu :
- Sự việc vạn năm trước , đại đa số người trên đời này không biết . Chẳng qua ta biết , từ lập trường cá nhân ta mà nói , có lẽ ta cũng sẽ thương xót các chủng tộc bị xua đuổi các ngươi , nhưng mà… muôn nhân loại nhả ra toàn bộ nhà của đất đai , đó là việc hoàn toàn không thể được !
Lạc Tuyết không nói gì
Đỗ Duy tiếp tục :
- Các ngươi muốn sống , các ngươi muốn sinh tồn . Các ngươi muốn trở về , cái này không tính là sai . Nhưng chẳng lẽ vì các ngươi muốn sống , nhân loại chúng ta phải nhả ra toàn bộ đất đai sau đó đi chịu chết sao ? Lạc Tuyết , ngươi không phải loại thú nhân không có não . Ngươi hẳn rõ ràng ý tứ của ta
Tinh linh vương vẫn im lăng , đột nhiên nó nhè nhẽ gõ gõ ngón tay , hỏi một câu rất kỳ quái
- Chỉ là… Đỗ Duy , lấy tình huống hiện tại , ngươi có thể thấy được kết cục của chiến tranh không ? Ngươi có thể thấy được không ?
Vấn đế này vừa hỏi , Đỗ Duy cũng im lặng
Trong lòng hắn sinh ra một tia trầm trọng , cười khổ một tiếng , cầm chén rượu uống cạn , mới than thở lắc đầu :
- Ta nhìn không ra ! Hoặc nói chính xác hơn là…. Ta tạm thời nhìn không ra
- 10 năm , 30 năm , 50 năm …. 100 năm
Tiếng của Lạc Tuyết có chút khó khăn :
- Có lẽ đời sau của chúng ta , từng đời từng đời tiếp tục đánh nhau ! Có lẽ , nhân loại các ngươi dựa theo quốc thổ rộng lớn , quốc lực thâm hậu , có thể một lần nữa đánh lui chúng ta . Nhưng mà , chúng ta sẽ một lần nữa quay về phát động chiến tranh … có lẽ so với " thời đại hắc ám " vạn năm trước còn dài hơn
Nói đến đây , Lạc Tuyết nhìn Đỗ Duy :
- Ngươi chắc cũng biết , đánh nhau liên tục 100 năm , văn minh nhân loại các ngươi còn lại chút gì ? Nhiều ít ra sao ?
Đỗ Duy đột nhiên phát cáu , đập bàn nhìn Lạc Tuyết nói :
- Tốt rồi , Lạc Tuyết ! Ngươi không cần ra vẻ bi thương như vậy ! Đừng quên , các ngươi mới là kẻ xâm nhập ! Các ngươi mới là người gây ra chiến tranh !
- Nhưng chúng ta sai lầm sao ? Chúng ta chỉ muốn sinh tồn !
Lạc Tuyết híp mắt lại , ánh mắt lạnh lẽo
Đỗ Duy cười lạnh nhìn mắt Lạc Tuyết :
- Ngươi mời ta đến , nếu chỉ nói những lời vớ vẩn như vậy , ta thực sự thất vọng a . Không ngờ ngươi lại làm việc vô ích như thế !
Lời này Đỗ Duy thử kích giận Lạc Tuyết , nhưng không có hiệu quả . Nó thong thả đứng lên , chậm rãi đi tới bên tường , nâng tay lên quét qua vách tường một cái
Nguyên bản vách tường đầy cây dây leo , Lạc Tuyết quét một cái , chỉ thấy vô số cành câu lui lại về phía sau , dưới vách tường lộ ra một vật !
Đỗ Duy nhìn theo tay Lạc Tuyết , chỉ nhìn một cái , tức thì trợn mắt nhìn trừng trừng vào đồ vật trên tường
Trong sảnh , Roland vốn đang yên tĩnh ngồi 1 bên , mặc kệ Đỗ Duy cùng Lạc Tuyết thăm dò nhau thế nào hắn cũng khôn can thiệp . Chỉ là khi hắn nhìn lên vách tường , cũng đột nhiên nhịn không được mà thất thanh kêu lên " A ! "
Đỗ Duy nhìn vật trên tường , biểu tình bất định . Cắn môi không nói , hai tay nắm lại
Trong đại sảnh nhất thời im lặng
Một lúc lâu sau , hô hấp của ba người mới bình thường trở lại , Đỗ Duy quay đầu nhìn Lạc Tuyết :
- Hừ ! Lạc Tuyết . Ngươi làm ra cả thứ này , có ý tứ gì ? !
Lạc Tuyết lắc đầu , đứng bên tường nhìn đồ vật ở đó không quay lại nói :
- Đỗ Duy , ngươi chắc cũng biết , mấy chủng tộc chúng ta . Nếu muốn triệt để giết sạch đối phương , khả năng lớn tới đâu ?
Đỗ Duy lúc này cũng không giả bộ , lắc đầu :
- Rất nhỏ ! Cực kỳ nhỏ ! Muốn đánh nhau phân thắng thua thì dễ , muốn giết sạch đối phương , khó !
- Chính là như vậy
Lạc Tuyết mới quay đầu nhìn Đỗ Duy cười :
- Nếu đã không thể giết sạch đối phương , sao không…. Sống chung ?
Đỗ Duy cắn chặt răng , híp mắt nhìn thứ trên tường
Trên tường là một bản đồ đại lục Roland !
Bản đồ này đã bị chia thành nhiều màu sắc khác nhau . Nguyên bản cả đại lục là lãnh thổ đế quốc , chỉ là trên địa đồ này lại khác . Phần phía bắc , bao quanh rừng rậm đóng băng . Lấy sông đào bắt đầu phương bắc , biển lớn phía đông , phía tây đến trung bộ , sau đó theo các rặng núi vòng xuống . Toàn bộ phòng tuyến phía bắc này đã được tô màu khác !
Từ phòng tuyến trở về nam để màu trắng , ở trên ghi là : " đế quốc Roland "
Từ phòng tuyến phương bắc chia thành mấy khối nhỏ . Nguyên bản rừng rậm đóng băn được tô màu bạc , ghi chữ : tinh linh
Phía nam rừng rậm , phía bắc phòng tuyến nhân loại , ước chừng khoảng một nửa hành tỉnh ( cũng là phần lãnh thổ bị nhân loại vứt bỏ do khí lạnh ) tô màu nâu , ghi là : thú nhân
Mà phái tây , dãy núi Cirimaro trở về bắc , bị cắt ra một khối tô màu đen , ghi là : ải nhân
- Tinh linh tộc chúng ta cũng không phải hiếu chiến , chúng ta chỉ cần điều kiện thấp nhất : sinh tồn . Chúng ta đối với đất đai cũng không có dã tâm hay nhu cầu gì . Tinh linh chúng ta sống trong rừng rậm . Mà rừng rậm đóng băng thời viễn cổ là lãnh địa của chúng ta . Nhân loại các ngươi cũng không cân , vậy để cho tinh linh bọn ta dùng ! Ải nhân vốn không thích ở đồng bằng , núi đá mới là chỗ chúng nó thích nhất , cho nên dãy núi dài cả ngàn vạn dặm này cho ải nhân tộc … Duy nhất có thú nhân là khó . Từ tập tính sinh hoạt mà nói , thú nhân rất giống loài người các ngươi , thích sống ở đồng bằng , xây phòng ốc vương quốc . Chẳng qua , khi nhân loại các ngươi lập phòng tuyến đã vứt bỏ một vùng đất phía bắc – khối đất này các ngươi cho là hoang vu , nhưng với thú nhân thì thế là đủ rồi …
Lạc Tuyết nói tới đây , nhìn Đỗ Duy :
- Vạn năm trước , chúng ta từng sống chung trên đại lục , chỉ vì một lần ngoài ý muốn mới thành tình trạng như bây giờ . Vì sao không thể khôi phục sống chung như vạn năm trước ? Nhân loại cũng tốt , tội dân cũng tốt , đều là người trên đại lục cả…
Đỗ Duy đột nhiên bật cười , làm một cái thủ thế , chờ Lạc Tuyết nói xong , trong mắt hắn mới lộ ra vài phần chân thành , rồi đột nhên thở dài
- Lạc Tuyết ơi là Lạc Tuyết ! Ta nên gọi ngươi là gì ? Vĩ đại ? Hay ấu trĩ ? Trí tưởng tượng quá phong phú rồi ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv