Dịch: Hàn Phong Vũ
"Không có ai nói cậu không đủ sức hết, không cần giải thích."
Mộc Tử Hi cười híp mắt phụ họa một câu, cũng không hủy đi cái đài của Lưu Ngôn Mẫn, vì Lưu Ngôn Mẫn giờ này phút này đã không giống trước kia. Hoàn toàn bị gã mặt nạ huấn luyện thành một tên điên một lòng chỉ muốn tăng cường sức mạnh mà mặc kệ tất cả.
Đây là những gì hắn biết, còn có không biết thì càng nhiều đi.
Trước đó khi gã mặt nạ dẫn hắn tới đệ nhị vực, gia nhập vòng tròn thế lực của gã trai mặt nạ, kỳ thực chuyện khiến hắn kinh hãi nhất không phải thế lực khổng lồ của gã trai mặt nạ, mà là Lưu Ngôn Mẫn lại ở đây.
Hắn và Lưu Ngôn Mẫn rõ ràng quen biết, thế nhưng Lưu Ngôn Mẫn thấy hắn lại không nói gì, mặc dù hắn có chủ động lấy lòng, thì đối phương cũng chỉ nhìn hắn như người xa lạ.
Dĩ nhiên, lấy tính nết không biết xấu hổ của hắn, tự nhiên sẽ nói chuyện trời đất mà Hạ Thiên Kỳ làm cho bọn họ, nhưng Lưu Ngôn Mẫn không đề cập tới câu nào.
Như không biết Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt bọn họ vậy.
Từ đó về sau, giữa bọn họ lại không có bất kỳ rao đổi gì, bình thường gã trai mặt nạ sẽ sắp xếp cho bọn họ đi tham gia sự kiện ở đệ nhị vực, lần đầu tham dự đều là sự kiện mà gã trai mặt nạ từng tham dự, dùng đồng hồ vinh dự tiến hành mô phỏng, càng về sau là được tôi luyện trong sinh tử súng thật đạn thật.
Sau ba lần sự kiện liên tục, thực lực của hắn lập tức có nâng cao rất lớn, hơn nữa trong tay gã mặt nạ có rất nhiều thứ tốt.
Không cần biết là pháp khí mạnh mẽ, hay mấy thứ như quỷ vương tàn chi này, gã đều có. Còn thứ nước thuốc thuật pháp này, ở chỗ gã ta chỉ là rác rưởi.
Không tính ở hiện thực nơi này, xúc tu của gã mặt nạ càng vươn ra khắp nơi khắp chốn trong đệ nhị vực, thế lực lớn tới mức dọa người, vì thời gian hắn đi theo gã mặt nạ còn quá ngắn, nên cụ thể cũng không rõ ràng lắm, cũng không biết gã mặt nạ rốt cuộc đang đánh tính toán gì.
Hôm trước, không biết gã trai mặt nạ lấy được tin tức từ đâu, biết chuyện Hạ Thiên Kỳ không cam chịu đệ tam Minh Phủ lúc nào cũng bị hai nhà Minh Phủ khác chèn ép, muốn ra tay phản kích, vì vậy đi tìm hắn và Lưu Ngôn Mẫn còn có Từ Như, để cho bọn họ đi tới bên này tham chiến.
Nói hoa mỹ là để cho bọn họ dùng chiến đấu tôi luyện thực lực.
Hắn thì không có vấn đề gì, dù sao cứ luôn vào sinh ra tử ở đệ nhị vực hắn cũng có chút phiền toái, cũng muốn quay về gặp Hạ Thiên Kỳ Ngô Địch bọn họ, thuận tiện nói cho bọn họ biết chút tình hình của gã mặt nạ, nhắc nhở bọn họ một chút.
Thế nhưng Lưu Ngôn Mẫn đột nhiên phản ứng, nói không muốn gặp Hạ Thiên Kỳ.
Lúc đó hắn còn hỏi vì sao, kết quả Lưu Ngôn Mẫn lại nói cho hắn biết không vì sao.
Gã mặt nạ như đã sớm biết, đồng ý yêu cầu của Lưu Ngôn Mẫn rất sảng khoái, từ cái này mới có chuyện bọn họ đi theo Ngô Địch tới nơi này về sau.
Về chuyện rốt cuộc trên người Lưu Ngôn Mẫn xảy ra chuyện gì, hắn cũng không quá rõ ràng, có điều gã trai mặt nạ quả thực xem Lưu Ngôn Mẫn là thân tín mà đào tạo, Lưu Ngôn Mẫn cũng rất tín phục gã, có thể nói Lưu Ngôn Mẫn bây giờ và trước kia đã không còn quan hệ gì.
Kỳ thực Mộc Tử Hi cũng do dự, có phải nên nói chuyện của Lưu Ngôn Mẫn cho Hạ Thiên Kỳ bọn họ hay không, nếu hắn nói, có lẽ Hạ Thiên Kỳ bọn họ sẽ vô cùng tin tưởng, dù sao một người bạn tốt trở nên như vậy, nếu đổi lại là ai cũng khó mà tiếp nhận.
Thế nhưng không nói, hắn vừa sợ gã trai mặt nạ đào tạo Lưu Ngôn Mẫn chính là vì có một ngày đối phó Hạ Thiên Kỳ. Mặc dù hắn cũng không biết xuất xứ của loại suy đoán này là từ cái gì, thế nhưng hắn đã có loại dự cảm mãnh liệt này.Tính tình bản thân Đại Phật vẫn luôn lấy tốt tính làm danh hiệu, nên cũng không để ý tới Lưu Ngôn Mẫn có phần tự đại.
Thấy Phương Thủ Tín đã hoàn toàn rơi vào thế bị động, gã uống một chai nước thuốc thuật pháp khôi phục, cũng vội vàng chạy tới tham chiến.
Cái bị động của Phương Thủ Tín cũng không phải vì thực lực của gã kém, ngược lại thực lực của gã khiến Thẩm Hoành Viêm cũng đoán không kịp, lúc đầu hai người gã và Tiết Thế Huân đối phó một mình Phương Thủ Tín, nhưng bị Phương Thủ Tín hoàn toàn áp chế, sau đó Ngô Địch chạy tới cứu vuện tình hình mới có chuyển biến tốt, nhưng vẫn không cách nào chiếm được thuận tiện.
May mà nửa đường đám người Tất Thành Như bỏ lại Phương Thủ Tín thối lui, những người khác mới có thể ra tay giúp bọn hắn vây quét Phương Thủ Tín.
Bảy người vây đánh Phương Thủ Tín, Phương Thủ Tín mặc dù mạnh mẽ, nhưng ngay cả cơ hội uống một chai nước thuốc thuật pháp cũng không có, nên phản kháng cũng trở nên càng ngày càng vô lực.
Mãi đến tận vừa rồi, Phương Thủ Tín rốt cuộc bị ép, cũng thi triển chú pháp cấm kỵ, nếu không có quỷ vực của Ngô Địch và bạo viêm pháp vực của Thẩm Hoành Viêm chống chọi, có lẽ tất cả mọi người sẽ chết thảm ngay tại chỗ.
Nhưng cứ như vậy, trong bảy người vẫn bị Phương Thủ Tín giết chết ba người, đủ thấy mức độ đáng sợ của Phương Thủ Tín.
Thẩm Hoành Viêm, Ngô Địch và Tiết Thế Huân đều treo màu, một quản lý cấp cao khác tuy không chết, nhưng cũng ngã trên đất hấp hối.
Phương Thủ Tín càng chật vật hơn nữa, chùm râu dê trên cằm cũng bị đốt trụi, quần áo rách rưới hơn phân nửa, nhìn qua như tên ăn mày. Không còn phong thái lão đại của đệ nhất Minh Phủ ngày xưa nữa.
"Khụ... Thẩm Hoành Viêm ông thật chẳng lẽ muốn giết tôi!"
Phương thủ Tín miễn cưỡng đứng, nguyên nhân vì phát huy chú pháp cấm kỵ, không ngừng ho khan kịch liệt, mỗi một lần ho khan đều phun ra máu.
So với Phương Thủ Tín, Thẩm Hoành Viêm mặc dù ỷ vào nhiều người, không tới mức liều mạng, nhưng có vẻ rất chật vật, trước đó dính một chiêu của Phương Thủ Tín, gần như thiêu cháy lớp da lưng, tuy nói kịp thời uống được nước thuốc thuật pháp, thế nhưng lưng mất đi che chắn của lưng áo, vẫn bị gió lạnh thổi lạnh lẽo."Vốn là muốn giữ lại ông, nhưng các người giết quá nhiều người của chúng tôi, nên ông đã không còn đường nào khác, chỉ có một con đường chết!"
Thẩm Hoành Viêm tuy lấy tư thế người thắng để nói chuyện, nhưng trên thực tế lần này đệ nhị Minh Phủ của gã cũng bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Vốn là tán quản lý cấp cao, cũng chỉ còn lại ba người Tiết Thế Huân, Đại Phật và gã.
Trừ cái đó ra, còn có ba quản lý cấp ác quỷ còn sống, coi là tổng cộng hết cả bọn họ cũng chỉ còn lại sáu người.
Thật ra Tiết Thế Huân bên kia còn lại hai quản lý có cấp ác quỷ, nếu tính cả người ngã xuống đất bị thương nặng hấp hối kia, tính cả chiến lực của đệ nhị Minh Phủ bọn họ bên này, tổng cộng có sáu người.
Mặc dù Thẩm Hoành Viêm muốn một ngụm ăn đệ nhất Minh Phủ, nhưng tuyệt đối không muốn lấy loại cách thức này mà ăn.
Vì cái này hoàn toàn không có ý nghĩa gì, gã nghĩ muốn nuốt đệ nhất Minh Phủ là để tăng cường thực lực, chứ không phải để cắt giảm thực lực.
Ban đầu gã tính toán là dốc hết toàn lực, sau đó khiến cho Phương thủ Tín hiểu rõ bọn họ chắc chắn thất bại, để cho Phương Thủ Tín lùi bước vào đàm phán.
Ngay từ đầu ngược lại cũng dựa theo dự định của gã mà tiến hành, thế nhưng theo đà mấy người Ngô Địch tham chiến, hai bên chém giết càng ngày càng kịch liệt, có gã không ngừng bất lợi trong tay Phương Thủ Tín, cái này cũng khiến hai bên bọn họ giết tới đỏ mắt.
Tới lúc gã phản ứng kịp, ý thức được không thể tiếp tục nữa, đã sớm thành chậm.
Người chết nhiều, mặc cho bên bên này bọn họ đều không muốn dừng lại, Phương Thủ Tín ngược lại từng hầu hòa, thế nhưng tình thế lúc đó của bọn họ, gã nhất định phải khiến đối phương nợ máu trả bằng máu.
Vì vậy, lại phát triển thành đổ máu từ đầu tới cuối.
Thẩm Hoành Viêm tức giận nói xong, Phương Thủ Tín lại nở nụ cười ha hả:
"Thẩm Hoành Viêm ơi Thẩm Hoành Viêm, tôi vốn tưởng là ông còn là một nhân vật, kết quả cũng không gì hơn cái này.
Lần này tôi nhận thức được, thế nhưng so với tôi ông cũng không tốt hơn bao nhiêu, tôi là cái người bị súng bắn trúng kia, mà ông chẳng qua chỉ là khẩu súng.
Đệ tam Minh Phủ ẩn nấp quá sâu, chúng ta đều trúng cái thòng lọng của Hạ Thiên Kỳ.
Ông diệt tôi, ông cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua cho ông sao?
Trước giờ tôi đều không tán thành Minh Phủ tuyên chiến, chính là vừa mới khai chiến, thế cân bằng sẽ bị phá vỡ, tới lúc đó ai cũng không phải người thắng."
Nghe Phương Thủ Tín tràn đầy mỉa mai nói xong, Thẩm Hoành Viêm tức khắc trầm mặc.