Dịch: Hàn Phong Vũ
Lưu Ngôn Mẫn thì đừng nói tới, gã vẫn cho là đối phương đã chết. Còn Mộc Tử Hi, sau khi "từ chức" gã không thấy cũng chưa từng liên lạc, hoàn toàn không biết đối phương đi đâu, cũng cho là bị giết rồi đi.
Đương nhiên khiến gã cảm thấy khó mà tin được, có lẽ là nói không cách nào hiểu được, chính là vì sao Từ Như lại tham gia vào hàng ngũ của gã mặt nạ.
Lúc đó Từ Như đồng thời cùng với gã, được Lương Nhược Vân gửi gắm hy vọng, cảm thấy cũng là then chốt có thể chấn hưng đệ tam Minh Phủ trong tương lai, Từ Như còn trở thành quản lý sớm hơn gã, nhưng trở thành quản lý không bao lâu, người lại từ chức biến mất, từ đó chưa từng xuất hiện.
Lúc đó gã không biết tình hình thực tế của Từ Như, còn tưởng là đối phương bị giết lúc tham gia sự kiện rồi, do đó mà thương tâm thật lâu một trận.
Ba người ở bên gã trai mặt nạ này, Từ Như mạnh nhất, thực lực thậm chí còn mạnh hơn gã một phần.
Thứ hai là Mộc Tử Hi và Lưu Ngôn Mẫn, Mộc Tử Hi bước vào cấp ác quỷ là chuyện luận lý thành chương, là người thích hợp trở thành người cầm quyền của đệ tam Minh Phủ nhất mà Lương Nhược Vân chọn trong lòng.
Dù sao khi đó, thực lực của hắn so với Hạ Thiên Kỳ càng tiếp cận cấp ác quỷ hơn, hơn nữa đầu có linh hoạt, chính là so với Lữ Nhữ Nham cũng không thua kém bao nhiêu.
Hai người có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân.
Nên Mộc Tử Hi có thể có thực lực cấp ác quỷ, kỳ thực Ngô Địch cũng không kinh ngạc, nhưng nhân vật nhỏ vẫn luôn không ai biết tới trước đó như Lưu Ngôn Mẫn, có thể có thực lực bây giờ làm gã rất nghi ngờ.
Đồng thời đối phương mặc dù là quỷ vật thể chất, nhưng thủ pháp giết người không giống người chủ quỷ vật thể chất, ngược lại còn có một phần rất giống cổ sư, người đối chiến với hắn, hoặc thân thể đột nhiên phồng lên, hoặc xuất hiện tình trạng thối rữa tay chân.
Dĩ nhiên, dáng vẻ của Lưu Ngôn Mẫn cũng có thay đổi rất lớn so với trước đó, chỉ còn lại nửa mặt người, còn nửa mặt còn lại thì như trúng độc, phủ đầy màu tím bầm.
Mộc Tử Hi cầm một cây bút lông vàng trong tay, vung một mảnh mực đỏ trong tay lên thật cao, hạ bút mở rộng hợp nhanh, bộc phát ra trận trận thế tấn công thuật pháp mạnh mẽ.
Giao chiến với hắn là một quản lý thực lực cấp ác quỷ, thuộc về nhân tài nòng cốt của Phương Thủ Tín bên kia đào tạo, thực lực không thể khinh thường.
Hai người giao thủ một hồi, hai bên đều bị thương chút ít, trong lúc nhất thời ai cũng không bắt được ai.
"Đệ nhất Minh Phủ quả nhiên có chút căn cơ, quản lý cấp cao gần như đều bị đánh cạn sạch, lại còn có thể giữ thể diện."
Mộc Tử Hi biết rõ tên người giao chiến với hắn, trên thực tế chỗ tốt lớn nhất khi trà trộn cùng gã trai mặt nạ, chính là tình hình thực tế của Minh Phủ hiện thực, bao gồm lai lịch của từng nhân viên một, đều có thể hiểu rõ ràng.
Người này tên là Nhậm Phi Dương, trong đệ nhất Minh Phủ vô cùng khiêm tốn, là một Thao khống sư.
Hoàn toàn khác với Vương Tang Du chỉ có thể điều khiển một số người giấy, thứ mà Nhậm Phi Dương điều khiển, là một con quái vật do hài cốt quỷ vật hợp lại mà thành.
Thực lực quái vật vốn cũng không yếu hơn Nhậm Phi Dương, lại thêm số lượng đông đúc, cho dù là tấn công vật lý thuần túy nhất, nhưng tiếc là Mộc Tử Hi cần thời gian thi triển chú thuật, lại không quen gần người, nên vẫn luôn ẩn núp mà đánh, ngược lại cũng có vẻ chật vật.
"Lưu Ngôn Mẫn, tới đây hỗ trợ."
Mộc Tử Hi biết nếu mình muốn đơn độc đánh bại Nhậm Phi Dương thì phải phí rất nhiều hơi sức, mắt thấy Lưu Ngôn Mẫn bên kia vừa xé nát kẻ địch, hắn lại hô to định liên thủ với Lưu Ngôn Mẫn lấy hai địch một.
Thấy Lưu Ngôn Mẫn bên kia muốn liên kết Mộc Tử Hi, Nhậm Phi Dương thầm nghĩ không tốt, lúc này cũng không ham chiến nữa, mà lập tức xoay người muốn chạy trốn.
Chỉ là có chút xui xẻo là, hắn vừa mới xoay người, Đại Phật của đệ nhị Minh Phủ toàn thân nhuốm máu ngăn ngay trước người hắn, nhìn hắn âm trầm cười:
"Còn sống đã muốn chạy? Mày không biết xấu hổ sao?"
Bị ba người Mộc Tử Hi vây hãm, Nhậm Phi Dương nghiễm nhiên hoàn toàn mất hy vọng chạy trốn.
Hắn nhìn thoáng qua Phương Thủ Tín đang bị mấy người Thẩm Hoành Viêm vây công ở đằng xa, đột nhiên có chút bi thương phát hiện, đệ nhất Minh Phủ rốt cuộc chỉ còn lại hai người bọn họ.
Xem xét lại đệ nhị Minh Phủ, mặc dù cũng tổn thất một phần lớn, nhưng còn dư lại năm sáu người Thẩm Hoành Viêm, Đại Phật, Tiết Thế Huân, càng miễn bàn còn có mấy người Ngô Địch của đệ tam Minh Phủ này.
Nhậm Phi dương tự biết mình khó thoát cái chết, nếu đã chạy không thoát hắn cũng bỏ qua ý định chạy trốn, định ngọc đá cùng vỡ với cả đám người vây quét.
"Nếu bọn mày nhất định phải cho tôi chết, vậy thì cũng nhau chôn theo tao đi!"
Nhậm Phi Dương nói xong, lại điều khiển sáu con quái vật lần lượt tự nổ, hóa thành từng mảng sương máu lẫn lộn khí đen nhè nhẹ.
Sau khi sương máu xuất hiện không tản ra, mà là bay tới chỗ Nhậm Phi Dương cực nhanh, tiếp theo, lại thấy trong hai mắt Nhậm Phi Dương chảy ra huyết lệ, ngoài miệng bắt đầu lẩm bẩm tần suất cực nhanh, hiển nhiên là định thi triển chú thuật cấm kỵ.
"Hắn muốn thi triển chú thật cấm kỵ, cản hắn!"
Mộc Tử Hi rất rõ ràng Nhậm Phi Dương này muốn làm gì, hắn tự nhiên sẽ không để cho đối phương được như ý, lúc này lần nữa vung một dải mực đỏ lên, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, bút lông trong tay tản mát ra bảy loại ánh sáng đỏ cam xanh lục xanh đậm xanh lam tím, Mộc Tử Hi đắm mình trong thi pháp, thần thánh không gì sánh được.Mà Lưu Ngôn Mẫn bên kia, cũng không chỉ xem chừng, nửa khuôn mặt quỷ màu tím đột nhiên cười lên quỷ dị, sở dĩ xưng là quỷ dị, là vì nửa khuôn mặt người vẫn không chút thay đổi.
Có điều rất nhanh, nửa khuôn mặt vốn không chút biểu tình kia lại đột nhiên lộ ra vẻ đau đớn, một cái chớp mắt tiếp theo, nửa khuôn mặt quỷ màu tím bầm đột nhiên mang theo một đoàn huyễn ảnh phát thể mà ra, tiếp theo biến mất trong nháy mắt, xem chừng rốt cuộc như là không có gì xảy ra vậy.
Đại Phật và Lãnh Nguyệt giống nhau, đều là Khí thuật sư trong số người chủ thuật pháp, tuy nói người có hơi khờ khạo, thế nhưng trong đệ nhị Minh Phủ, thực lực cũng gần với Thẩm Hoành Viêm.
Hai cây chùy bạc ánh điện chảy dài xuất hiện trên tay, mấy chục tấm chú phù màu bạc nhanh chóng xoay tròn trước người Đại Phật, sau đó tản ra theo thứ tự, dán thật chặt trên hai cây chùy, khiến ánh điện trên chùy bạc biến thành cực kỳ chói mắt.
"Đánh nát đầu mày!"
Khoảng cách của Đại Phật gần Nhậm Phi Dương nhất, nên nhảy lên một cái, hai cây chùy nặng nề rơi xuống.
Chú thuật cấm kỵ của Nhậm Phi Dương chưa chuẩn bị hoàn thành, theo bản năng muốn né tránh, nhưng phát hiện nửa thân thể lại đột nhiên không nghe điều khiển. Nhìn lại trên khuôn mặt vặn vẹo của hắn, lại có một nửa biến thành mặt quỷ màu tím bầm kia!
Không cách nào né tránh, Nhậm Phi Dương chỉ có thể miễn cưỡng thả pháp vực đã bị tiêu hao nghiêm trong trong chiến đấu trước đó ở chỗ này.
Nhưng pháp vực vừa mới xuất hiện, đã bị cây chùy của Đại Phật đánh tan, mà chùy thứ hai kia thì rơi thẳng xuống đầu Nhậm Phi Dương.
"A!"
Nhậm Phi Dương không những bị đập nát hộp sọ, toàn thân càng bị oanh kích biến thành một khúc cây cháy đen, thân thể co giật không ngừng.
Còn Mộc Tử Hi bên kia thuật pháp cũng đã xuống tới, một con thánh thú có bảy loại ánh sáng chạy quanh thân, đạp mây rống to mà tới, một ngụm nuốt Nhậm Phi Dương bị thương nặng vào bụng.
Một cái chớp mắt tiếp theo, da toàn thân Nhậm Phi Dương nổ lên, hóa thành thịt khét bị đốt trụi rơi đầy đất, lả tả xung quanh.
"Ba đánh một quả nhiên là dùng không ít tinh lực."
Thực lực của ba người Mộc Tử Hi cũng không kém gì Nhậm Phi Dương, nên sau khi liên thủ tự nhiên có thể dễ dàng hành hạ đối phương đến chết.
Đại Phật biết vừa rồi nếu không phải Lưu Ngôn Mẫn đột nhiên giữ chặt Nhậm Phi Dương, hai cây chùy rơi xuống kia của hắn cũng chưa chắc có thể đập trúng.
"Trước kia thật sự xem thường đệ tam Minh Phủ, lần này nếu không có các người, chúng tôi muốn ăn đệ nhất Minh Phủ, thật đúng không phải một chuyện dễ dàng."
Đại Phật bên này thô lỗ nói xong, Lưu Ngôn Mẫn lại không khách khí nói:
"Chính là không có các người ra tay, sau khi bị cái mặt quỷ của tôi phụ thân hắn cũng sẽ chết."