Dịch: Hàn Phong Vũ
"Thể chất oan hồn?"
Hạ Thiên Kỳ cẩn thận nhớ lại trước kia, quả thật quả thật hắn đã từng nghe Từ Thiên Hoa đề cập qua dạng thể chất này, chỉ có điều hắn chưa từng gặp qua người nào có thể loại chất này, cũng không nghe Mẫn Mẫn bọn họ đề cập qua bao giờ, nên hắn lại ném ra sau lưng không chú ý đến, chỉ cảm thấy thể chất quỷ vật không phải là lệ quỷ, thì là ác linh.
"Ừ, tôi là thể chất oan hồn, cũng là loại thể chất hiếm thấy giống như thể chất quỷ vương, nên trong cơ thể tôi không có quỷ khí, nhưng có thể sử dụng linh lực."
"Linh lực là thứ gì?"
"Linh lực chính là pháp lực, chỉ có điều phải chịu yếu tố liên quan đến thể chất, tôi không cách nào học tập được những thuật pháp ước lệ phức tạp, nên chỉ có thể sử dụng chút thuật pháp cơ bản, theo đó phải tự mình cường hóa thể chất không ngừng, mà tăng lên càng cao thì đó cũng là nền tảng uy lực của thuật pháp.
Đại khái là vậy."
Nghe Sở Mộng Kỳ giải thích xong, xem như Hạ Thiên Kỳ đã hiểu rõ ràng về thể chất oan hồn, nói trắng ra, loại thể chất này giống như trò chơi giữa các thầy pháp cận chiến, sức mạnh cận chiến bình thường, sức mạnh tấn công tầm xa cũng chỉ bình thường, là thuộc về loại hình chức nghiệp tổng hợp.
"Năng lực thuấn di của cô là làm sao có được?"
"Là do hoán đổi mà có, tôi chỉ có thể hoán đổi thuấn di." Sở Mộng Kỳ không giấu diếm mà nói thẳng ra.
"Thật ra thì đó cũng là một loại hoán đổi có thể dùng vào thực tế, dùng trong chiến đấu gần như đã xác định là bất bại."
"Đó là vì anh quá mức tham ăn, cho nên mới không biết làm sao đối với tôi."
Sở Mộng Kỳ bác bỏ cách kiến giải này của Hạ Thiên Kỳ, nhưng có vẻ như cô đang sợ hãi điều gì đó, nên cũng không nói tiếp cho xong để tài này, mà chỉ thúc dục Hạ Thiên Kỳ:
"Được rồi, tôi đã nói cho anh biết chuyện anh muốn biết rồi, bây giờ anh cũng nên nói cho tôi biết chuyện của anh."
"Nói tới nói lui, tôi cũng không xác định được, chuyện này có hữu dụng hay không..."
"Con mẹ nó! Quả nhiên anh đang đùa giỡn tôi!"
Nghe Hạ Thiên Kỳ nói vậy, Sở Mộng Kỳ nhất thời phát cáu lên.
Thấy thế, Hạ Thiên Kỳ vội vàng đem một người ra nói:
"Cô biết Lãnh Nguyệt không?"
Nghe hai chữ "Lãnh Nguyệt" này, biểu hiện của Sở Mộng Kỳ nhất thời hơi có chút đông cứng, quả nhiên đúng như những gì Hạ Thiên Kỳ nghĩ, hắn lại nói tiếp:
"Nếu như cô biết Lãnh Nguyệt, vậy thì cô là sư muội của Lãnh Nguyệt, đúng không?"
"Anh biết sư huynh tôi?"
Thấy Sở Mộng Kỳ thừa nhận, trong lòng Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự không phán đoán sai, Sở Mộng Kỳ đây là người mà trong cuộc họp hàng năm, Lãnh Nguyệt cảm thấy là cô ta rất giống với sư muội của mình.
Nếu như dùng lời nói của anh ta nói lại, đây là học trò của người bạn tốt của sư phụ hắn, cho nên hai người lấy danh sư huynh sư muội là khá tương xứng.
"Tôi không chỉ biết anh ta, bây giờ chúng tôi đang ở cùng nhau, nhìn cậu ta không giống với bộ dáng cao lãnh của mình."
"Ha ha, sư huynh là bên ngoài cao lãnh nhưng trong nội tâm lại là người lương thiện, có điều huynh ấy vậy mà lại gia nhập vào Minh Phủ, chuyện này thật sự là khó có thể tưởng tượng được, dù tôi từng trở về tìm huynh ấy vài lần, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng đâu."
Mối quan hệ giữa Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt rõ ràng không bình thường, nếu không phải vì cái mê hồn hương kia của Sở Mộng Kỳ, Hạ Thiên Kỳ thật sự không thể liên tưởng đến Lãnh Nguyệt.
"Tôi có nghe Lãnh Nguyệt nói qua, sư phụ của anh ta là quản lý của Minh Phủ, anh ta gia nhập vào Minh Phủ không phải rất bình thường sao."
"Một chút cũng không bình thường, vì trước khi bác lâm chung không đồng ý cho huynh ấy gia nhập Minh Phủ, cũng không cho phép huynh ấy đi làm thầy trừ quỷ, trước giờ huynh ấy luôn nghe theo lời nói của bác, cho nên tôi mới cảm thấy khó tin.
Cũng không biết sư huynh đang nghĩ gì, đoán chừng là muốn khiến cho mình trở nên càng ngày càng mạnh, giết một phần lớn mấy con quỷ vật để báo thù cho bác đi."
Sở Mộng Kỳ nói xong, còn có chút khó chịu mà thở dài.
"Lúc mới quen biết cậu ấy tôi đã từng thuyết phục, vì sao anh ta lại im lặng về chuyện gia nhập vào Minh Phủ, lại im lặng từ chối nói chuyện, thì ra là như vậy."
Hạ Thiên Kỳ nghe được chuyện này từ Sở Mộng Kỳ xem như đã hiểu nguyên nhân, có lẽ giống như những gì Sở Mộng Kỳ nói, nguyên nhân Lãnh Nguyệt gia nhập Minh Phủ là muốn làm cho bản thân mình trở nên càng càng càng mạnh hơn, sau đó có thể tận khả năng diệt trừ nhiều quỷ vật hơn.
Điểm này và chuyện trong những ngày bình thường, anh ta lại liều mạng luyện tập đến như vậy thì không khó nhìn ra, nghĩ đến điều này, Hạ Thiên Kỳ không nhịn được mà xúc động với sự đáng sợ đến tận cơ bắp.
Có mối quan hệ thân quen với Lãnh Nguyệt thế này, Hạ Thiên Kỳ cũng không nhìn Sở Mộng Kỳ với đôi mắt hình viên đạn như trước nữa, nếu như kế tiếp Sở Mộng Kỳ định chơi chiêu với hắn thì cứ nhìn mặt Lãnh Nguyệt trước, trái lại hắn cũng không nhân cơ hội vì chuyện trước đó mà đi tính toán so đo với cô ta.
"Bây giờ cô muốn làm gì?"
Hạ Thiên Kỳ tạm thời gác chuyện xây dựng quan hệ qua một bên, dù sao thì trước mắt làm sao để thoát đi ra khỏi nơi này mới là chủ đề chính.
"Bố trí một trận pháp vây quỷ, mặc dù không đảm bảo có thể vây khốn được nó bao lâu, nhưng để ngừa ngộ nhỡ, có thể vây khốn trong chốc lát thì được chốc lát..."
"Cần tôi giúp không?"
"Anh là thể chất gì? Lệ quỷ hay sao?"
"Không, tôi là thể chất ác linh."
"Nếu như anh là thể chất ác linh thì có thể giúp được rất nhiều, cắn vào đốt ngón tay của anh, sau đó nhỏ cho tôi chút máu tươi."
Hạ Thiên Kỳ làm theo lời Sở Mộng Kỳ, cắn mạnh vào đốt ngón tay của hắn, nặn máu vào một cái bát bằng sứ do Sở Mộng Kỳ đưa đến, mãi đến khi Sở Mộng Kỳ bảo dừng lại thì mới thôi.
Sau đó, Sở Mộng Kỳ lại lấy ra một mớ chỉ tạp đầy máu đen trong ba lô, rồi cầm những chỉ tạp này đặt trong từng ngõ nghách bên trong biệt thự, tất cả đều có quy luật rõ ràng.
Trên mỗi một tấm chỉ tạp đều có dán một tấm chỉ phù được Sở Mộng Kỳ truyền pháp lực, sau đó Sở Mộng Kỳ cầm đồ đựng máu từ tay của Hạ Thiên Kỳ bằng sứ quay về phòng khách lầu một.
Thấy Sở Mộng Kỳ quay trở lại có chút yếu ớt, Hạ Thiên Kỳ không nhịn được hỏi:
"Bố trí xong rồi?"
"Vẫn chưa xong." Sở Mộng Kỳ lắc đầu, đồng thời cũng cắn đầu ngón tay mình, viết một chữ "Phong" thật lớn phía trên mặt vải lụa, sau đó quay đầu nhìn Hạ Thiên Kỳ nói hắn cắn đầu lưỡi phun ra một búng máu trên mặt lụa.
"Chuyện này có thể dùng vào việc gì?"
"Máu ở đầu lưỡi là máu huyết của anh, con quỷ vật chúng ta cần trốn tránh rất giống ác quỷ, nhưng nói đến ngọn nghành thì còn đang trong phạm vi lệ quỷ, cho nên lúc này thể chất ác linh của anh vẫn có chút áp chế.
Cho nên máu huyết của anh chắc chắn dùng tốt hơn nhiều so với tôi, đừng nói nhiều nữa, làm đi!"
Nói xong lời cuối, Sở Mộng Kỳ không kiên nhẫn mà thúc dục một câu.
"Được rồi."
Mặc dù Hạ Thiên Kỳ không muốn cắn đầu lưỡi mình, nhưng để bảo toàn sinh mệnh thì chỉ có thể nhịn đau làm theo, hắn cắn mạnh lên đầu lưỡi, lại mở miệng nén đau quay lại phun một búng máu lên mặt tấm vải lụa kia.
Còn tấm vải lụa có viết chữ bằng máu kia, sau khi dính máu loãng mà hắn phun ra, lại phát ra ánh sáng vàng rất mạnh, trực tiếp bọc lại trên các thứ đồ vật có máu từ ngón tay của hắn trên đồ đựng bằng sứ.
"Được rồi, trận cũng bày xong rồi, còn lại cứ phó mặc cho số phận thôi."
Một trận pháp được bày ra xong, nhìn Sở Mộng Kỳ có chút yếu ớt, cũng không tranh cãi với Hạ Thiên Kỳ nữa, chỉ dựa người vào ghế sô pha tranh thủ nghỉ ngơi.
Hạ Thiên Kỳ không quấy rầy Sở Mộng Kỳ nghỉ ngơi, mà bước nhanh lên lầu, đi đến trước cửa sổ phòng bếp nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài hoàn toàn bị ánh sáng màu máu che phủ, trên đường đi không thấy đến một nửa người đi đường, thế giới bắt đầu chìm trong sự im lặng đến nghẹt thở.
Hạ Thiên Kỳ mở cửa sổ ra một khoảng, gió lạnh thổi vào ào ào, Hạ Thiên Kỳ nghe được mùi máu tươi nhàn nhạt.
Hình vẽ cánh cửa trên bản đồ vẫn đang chớp động không ngừng, xem chừng nếu muốn làm cho nó ngừng lại, thì bọn họ còn cần ở lại chỗ này chờ đợi trên một lúc nữa.
"Cảm giác bất an thật sự trở nên càng ngày càng mãnh liệt."
Hạ Thiên Kỳ lấy một điếu thuốc lá ngậm ngoài miệng, nhưng không đợi đến khi hắn dùng bật lửa châm lên, thì một tiếng hét thảm thiết lại đột ngột vọng đến từ cửa sổ.