Dịch: Hàn Phong Vũ
Hạ Thiên Kỳ nhận tấm chỉ phù từ Sở Mộng Kỳ mà có chút không hiểu, sau khi nhìn qua thì cảm thấy tấm chỉ phù này rất quen thuộc, không khỏi hỏi:
"Thứ gì đây?"
"Đây là giải dược, có nói thì anh cũng không hiểu đâu, nếu anh không nghe lời tôi, chắc chắn sẽ mê mang choáng váng."
Trong lúc nói chuyện, Sở Mộng Kỳ còn lấy ra nửa đoạn hương trầm trong túi áo, vung vung lên trước mắt Hạ Thiên Kỳ.
"Hương?" Khi nhìn thấy thứ gì đó nằm trong tay của Sở Mộng Kỳ, Hạ Thiên Kỳ có chút kinh ngạc hỏi.
"A?" Thấy Hạ Thiên Kỳ vậy mà cũng nhìn ra mê hồn hương trong tay mình, Sở Mộng Kỳ có vẻ rất ngoài ý muốn:
"Không ngờ anh vẫn rất biết nhìn hàng, số người biết rõ về thứ này thật sự không nhiều đâu."
"Là cô làm ra? Hay cướp từ người khác?"
"Chị đây không phải giặc cướp, làm sao có thể hành động kiểu thứ gì có được cũng dựa vào cướp đoạt, đương nhiên là do chị đây làm ra. Có điều anh cũng đừng nghĩ chị sẽ cho anh, nhìn thấy cái kiểu không biết xấu hổ kia, nếu có thứ này trong tay, đem đi làm chuyện gì không tốt thì sẽ gây ra bao nhiêu chuyện khiến người ta ghê tởm chứ."
Có thể nhận ra, Sở Mộng Kỳ đang hiểu lầm Hạ Thiên Kỳ, chuyện này cũng khiến cho Hạ Thiên Kỳ có chút dở khóc dở cười, hắn nghi ngờ Sở Mộng Kỳ này rõ ràng là thể chất quỷ vật, nhưng vì sao lại làm loại mê hồn hương này chứ? Mặc khác, loại thuốc giải như chỉ phù này rõ ràng là độc quyền sáng chế của người có thuật pháp.
Hạ Thiên Kỳ lười biếng không thèm giải thích nguyên nhân gì gì đó với Sở Mộng Kỳ nữa, lúc này lại nghe hắn tiếp tục hỏi:
"Sao cô lại làm thứ này? Lẽ nào cô không phải thể chất quỷ vật?"
"Đương nhiên tôi là thể chất quỷ vật, có điều chuyện này không liên quan gì đến anh, nếu anh không muốn bất ngờ bị mê hoặc đến ngất đi, thì cầm giải dược nuốt vào nhanh nhanh một chút!"
"Nếu tôi nuốt thứ cô đưa ra kia, vậy thì tấm này cho cô."
Hạ Thiên Kỳ không tin Sở Mộng Kỳ nói.
"Tôi phát hiện ra anh thật đúng là loại người cặn bã, sao mà ngay cả một chút tin tưởng người khác cũng không có!"
Thấy Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không tin tưởng vào ý tứ của mình, Sở Mộng Kỳ có vẻ rất mất hứng.
"Trước kia cô từng nói, chúng ta không phải bạn bè, hơn nữa thứ gọi là tin tưởng này rất đắt đỏ."
"Anh muốn ăn hay không muốn ăn đây?! Tấm kia của tôi, tôi đã ngậm trong miệng rồi!"
Khó chịu nói xong, Sở Mộng Kỳ lại lấy tấm chỉ phù dính đầy nước bọt ra khỏi miệng mình, lúc này đã hòa tan chỉ còn lại nửa tấm:
"Nếu anh thích ăn nước bọt, vậy tôi cũng sẽ không để ý mà cho anh!"
"Mặc cả xong!"
Hạ Thiên Kỳ không quản nhiều như vậy, đưa tay cầm lấy nửa tấm chỉ phù trong tay Sở Mộng Kỳ kia ngậm vào miệng không chút nghĩ ngợi. Thứ này giống như chỉ phù mà Lãnh Nguyệt từng cho hắn, nó giống như một khối băng, ngậm trong miệng thật sự rất lạnh.
"Biến thái!"
Sở Mộng Kỳ nhìn dáng vẻ Hạ Thiên Kỳ như không có việc gì, tức giận mắng hắn một câu.
"Cô uống nước của tôi, tôi ăn chỉ phù của cô, cái này tương đương với chúng ta đã hôn gián tiếp, có điều mùi vị nước bọt của cô rất kém, là một cô gái, lúc bình thường nên đánh răng nhiều hơn, chú ý vệ sinh cá nhân mới phải."
Hạ Thiên Kỳ nhún vai, đặc biệt làm mặt giận nói.
"Vương Mộc Sinh, đừng tưởng quỷ vật có nhanh chóng đến đây thì tôi không dám chỉnh đốn anh một trận, cùng lắm thì chúng ta cùng chết!"
Xem ra Hạ Thiên Kỳ chọc cho Sở Mộng Kỳ giận đến nơi mất rồi, lúc này lại có dáng vẻ như sẽ liều mạng với Hạ Thiên Kỳ đến cùng.
"Đùa chút thôi, đừng để ý."
Hạ Thiên Kỳ thấy chuyển biến tốt thì lui lại, lúc này quả thật không phải lúc nhiều lời với Sở Mộng Kỳ, Sở Mộng Kỳ hừ lạnh một tiếng, cầm lấy tay nắm cánh của biệt thự mở ra.
Đi theo Sở Mộng Kỳ vào trong, cả căn biệt thự yên lặng tĩnh mịch, trong phòng khách chỉ độc một mảnh tối đen như mực, không có vẻ gì giống như có người sống ở đây.
"Đưa tôi cái bật lửa."
Hạ Thiên Kỳ đưa bật lửa cho Sở Mộng Kỳ, sau đó Sở Mộng Kỳ châm hương xong xuôi.
"Anh đến đây cầm nó cho tôi."
Đưa lại nén hương lại cho Hạ Thiên Kỳ, Sở Mộng Kỳ mở ba lô ra, lấy ra một cái túi to, Hạ Thiên Kỳ liếc mắt quan sát cái túi to kia, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác ngạc nhiên, vì cái túi to kia là túi càn khôn giống hệt như cái của Lãnh Nguyệt.
Sở Mộng Kỳ rút một xấp chỉ phù ra khỏi túi nhỏ, sau đó lại nghe cô nàng bắt đầu lẩm nhẩm trong miệng, tay vung chỉ phù trong tay về phía cửa nhà, sau đó điểm nhẹ thêm vài đốt ngón tay, số chỉ phù kia lại đồng loạt dán loạt soạt trên cửa.
Hạ Thiên Kỳ mở to hai mắt kinh ngạc, chiêu thức ấy của Sở Mộng Kỳ không có bao nhiêu cao siêu để ngạc nhiên, mà rõ ràng Sở Mộng Kỳ là thể chất quỷ vật, nhưng cô nàng có thể thi triển một bộ thuật pháp thế này, thật sự mới khiến cho Hạ Thiên Kỳ hắn cảm thấy đây là chỗ lạ lùng không tưởng tượng nổi.
"Cô..."
"Cô cái gì mà cô! Đừng có nói nhảm nhiều như vậy, lên lầu!"
Sở Mộng Kỳ xoay người lại, làm một cái động tác tay ra hiệu im lặng. Thấy thế, Hạ thiên Kỳ cũng không hỏi lại, chỉ cầm mê hương trong tay đi lên tầng hai với Sở Mộng Kỳ.
Khi đi đến tầng hai, từ từ đến gần lối lên cầu thang dẫn đến một phòng ngủ đóng chặt cửa, thì bên trong lại vọng ra tiếng trò chuyện của một đôi nam nữ:
"Đáng ghét, đừng có sờ chỗ đó!"
"Anh thấy em mới đáng ghét, người nào đến cám dỗ anh trước ấy nhỉ?"
"Thì đến để cám dỗ anh chứ làm gì, anh đến thu phục em sao?"
"Tiểu hồ ly, xem anh thu phục em thế nào!"
Nghe đoạn đối thoại vọng ra từ phòng ngủ, Hạ Thiên Kỳ xoay người lại, hơi híp mắt nhìn Sở Mộng Kỳ một cái, tiện đà nhỏ giọng nói:
"Đừng nói, bây giờ chúng ta vẫn còn kế hoạch, chỉ đang vấp phải vở kịch hay."
"Đê tiện!"
Sở Mộng Kỳ trừng mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ, ngoài miệng lẩm bẩm mắng một câu.
Hai người đứng trên cầu thang một lúc thì trong trong phòng ngủ không còn chút tiếng động, Hạ Thiên Kỳ thử gõ cửa, khi không nghe thấy đáp lại, hắn lại mở cửa phòng ngủ ra đi vào.
Hai thân thể trắng bóng quấn lấy nhau trên giường, người trần như nhộng, lúc này đang ngủ mê mệt như hai cái xác chết.
Hạ Thiên Kỳ không ở lại lâu mà nhanh chóng ra ngoài:
"Kiểm tra cẩn thận một vòng, nơi này không giống như còn những người khác ở đây."
Kế tiếp, Hạ Thiên Kỳ và Sở Mộng Kỳ cẩn thận tìm kiếm một lần trong biệt thự, mãi đến khi bọn họ xác nhận được người tỉnh táo trong nơi này cũng chỉ có hai người bọn họ mới thôi.
Ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách lầu một, Sở Mộng Kỳ không ngừng bận rộn làm vài chuyện, xem chừng đang chuẩn bị bày binh bố trận gì đó.
"Rốt cuộc cô là thể chất quỷ vật hay người có thuật pháp?"
Sau khi kiềm chế một lúc lâu, rốt cuộc Hạ Thiên Kỳ vẫn nhịn không được mà hỏi.
"Chúng ta là bạn bè sao? Không phải đúng không? Cho nên vì cái gì mà tôi phải nói cho anh biết?"
Sở Mộng Kỳ trả lại cho Hạ Thiên Kỳ nguyên xi những lời này.
"Cô nói cho tôi biết, tôi cũng nói cho cô biết một chuyện cô đang muốn biết, chúng ta trao đổi công bằng, thế nào?"
Lúc này Hạ Thiên Kỳ ném ra một đề tài trong lời nói khiến cho Sở Mộng Kỳ thấy hứng thú:
Sở Mộng Kỳ ngẩng đầu, nửa tin nửa ngờ nhìn Hạ Thiên Kỳ, có chút không tin hỏi:
"Anh tôi sẽ tin tưởng mấy chuyện lừa dối mà anh nói sao?"
"Tin tưởng tôi, nếu như cô không nghe tôi nói, chắc chắn sẽ hối hận."
Hạ Thiên Kỳ ra vẻ thần bí nói.
"Nếu anh có dũng khí đùa giỡn tôi, đợi đến khi trở lại hiện thực, tôi nhất định sẽ tìm anh xử lý!"
"Không thành vấn đề." Hạ Thiên Kỳ lãnh đạm gật đầu.
Thấy Hạ Thiên Kỳ thật sự không giống đang đùa giỡn cô, Sở Mộng Kỳ mới giải thích:
"Tôi mặc dù là thể chất quỷ vật, nhưng lại thuộc loại tương đối đặc thù trong thể chất quỷ vật, tôi không phải thể chất lệ quỷ, cũng không phải thể chất ác linh, đương nhiên, cũng không phải thể chất quỷ vương, tôi là thể chất oan hồn."