Lưu Tĩnh: Sợ là cậu đối với định nghĩa tiếng trời hiểu lầm cái gì rồi!
Nàng ngẩn người, căn bản không nghĩ tới Tô Kỷ Miên thế nhưng sẽ thích loại âm nhạc như vậy, trong lúc nhất thời sợ ngây người, phải sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần.
Vừa nhấc mắt, Tô Kỷ Miên đã đem tai nghe một lần nữa mang lên.
Động tác vẽ tranh cũng tiếp tục, Lưu Tĩnh thò lại gần cúi đầu, thiếu chút nữa bị dọa choáng váng.
Cái phong cách này, ma quái đến mức có thể cùng bài hát kia so tài.
Lưu Tĩnh thấp đầu nhìn xuống, thấy người này thế nhưng ở trên giấy vẽ một vùng đồng ruộng, nhìn qua còn rất rộng lớn, từng thửa từng mẫu hợp lại với nhau, xung quanh còn có thật nhiều người đang vất vả cần cù lao động.
Chính giữa cũng có một người, nhìn trông như là một cô gái, quần áo rất hoa lệ, dáng người phiên bản chibi tay nhỏ chân nhỏ, tóc dài khoác trên vai, từng lọn cuộn như sóng.
Nhìn qua như là cái kẻ có tiền, nhưng kẻ có tiền như thế nào lại nhàn rỗi chạy tới trồng trọt chứ?
Lưu Tĩnh ngây ngẩn, đứng tại chỗ vừa nhìn vừa suy ngẫm, qua một lát vậy mà còn tự bổ não ra một cái chuyện xưa.
Thí dụ như là câu chuyện đại tiểu thư nhà giàu tuổi trẻ học không giỏi, cuối cùng bị phạt khóc chít chít đi khiêng cuốc cầy cấy.
Vốn dĩ cảm thấy còn rất thảm, ai biết một giây sau, Tô Kỷ Miên thế nhưng vươn tay ở trên mặt người nọ bỏ thêm một cái biểu tình: XD
Đây là còn rất cao hứng?!
Lưu Tĩnh lý giải không nổi, mắt trông mong nhìn nửa ngày, lại thấy người này nâng bút tới, ở bên cạnh nhân vật kia viết thật nhiều từ tượng thanh.
"Hây dô hây dô", "Thùm thụp thùm thụp", "Soạt soạt soạt".
Hình như...... Làm còn rất hăng say.
Nàng thật sự không hiểu được hàm nghĩa bức họa này, ngước mắt nhìn Tô Kỷ Miên, nghĩ nếu người ta vẽ nghiêm túc như vậy cũng liền không lại quấy rầy, ngược lại mau chóng chạy về thu dọn rương hành lý của mình.
Trong lòng lại kiềm chế không được nhảy ra một cái ý niệm——
Xem ra, nghe nhạc cũng có thể làm người trúng độc.
Kiến thức tới rồi kiến thức tới rồi.
-
Đỗ Thanh Thanh vui sướng ngủ một đêm, ngày hôm sau dậy thật sớm, rửa mặt xong rồi xuống lầu ăn bữa cơm sáng, vừa mới chuẩn bị ra cửa đi làm việc lại đột nhiên nhận được điện thoại từ Cận cha.
Lời lẽ chính đáng ở đầu bên kia kêu nàng trở về một chuyến.
Đỗ Thanh Thanh bị ngữ khí của Cận cha dọa sợ, tưởng bởi vì bộ dáng say rượu của mình đêm sinh nhật hôm đó quá mức mất mặt, không cẩn thận khiến Cận cha bị ném mặt mũi, chọc người không vui.
Vì thế vội vàng ở điện thoại xin lỗi, đổi xong quần áo tử tế liền ngựa không ngừng vó chạy đi qua.
Vì tỏ vẻ xin lỗi, trước khi đi còn chuẩn bị cho đối phương một bình rượu ngon bồi tội.
Vốn định chính mình có lẽ sẽ bị mắng máu chó đầy đầu, nhưng không nghĩ tới vừa chạy tới nơi, liền nhìn thấy Cận cha cùng Cận mẹ thế nhưng đều ngồi ở trên sofa chờ nàng, biểu tình thoạt nhìn không những không có khủng bố như trong tưởng tượng, ngược lại còn lộ ra nhàn nhạt hòa ái và ôn nhu.
Nửa nghiêm túc nửa vui đùa nói một câu: "Con bé bất hiếu* này, bốn năm, còn biết đường trở về ha!"
*(tiểu) vương bát đản: cách nói hài âm giống "Quên bát đạo", tức quên 8 đạo làm người, dịch đúng là "Đồ khốn nạn".
Bốn năm.
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy sửng sốt, ở trong đầu lặng lẽ tính tính, nhớ tới từ sau lần cãi nhau đó, Cận Như Ca thật sự đã bốn năm không quay lại nhà.
Đứa nhỏ này lúc bé đã rất phản nghịch, sau khi lớn lên càng thêm phản nghịch, trái tim Cận mẹ không được tốt lắm, vài lần đều bị nàng chọc tức đến mức nằm viện, Cận cha cũng vì nàng mà quá mức hao tâm tổn khí, thường xuyên mất ngủ không yên suốt đêm.
Thật vất vả quyết định nói chuyện giáo dục lại nàng một bữa, nhưng đề tài mới vừa khai được cái đầu, không chờ nói thêm gì nữa, Cận Như Ca liền trực tiếp bỏ nhà ra đi.
Một chút chính là bốn năm chưa về.
Đỗ Thanh Thanh giương mắt nhìn hai người lớn tuổi, sau một lúc lâu từ dưới đáy lòng khe khẽ thở dài, thực sự là rất đau lòng, nghĩ về sau mình nhất định phải có khả năng chăm sóc bọn họ, phải đối tốt như đối với chính ba mẹ của mình.
Nhưng cùng lúc đó đáy lòng rồi lại thực rối rắm.
Rốt cuộc...... Bọn họ cũng không phải cha mẹ của mình, mà bản thân cũng không phải là con gái của họ.
Nói không dễ nghe một chút chính là, nàng là cái người xấu chiếm cứ thân thể Cận Như Ca.
"Cô cũng đừng nghĩ như vậy." Đã nhận ra cảm xúc của Đỗ Thanh Thanh, hệ thống khó có được nghiêm túc lên, "Rốt cuộc đây là nhiệm vụ cấp trên sai khiến xuống, không thể làm khác được."
"Lại nói Cận Như Ca nàng lại không phải không về được." Nàng nói, "Chờ cô hoàn thành nhiệm vụ, hết thảy đều sẽ trở về như lúc ban đầu."
"Chờ đến lúc đó, không chỉ riêng Tô Kỷ Miên, ngay cả Cận Như Ca cũng sẽ càng tốt hơn."
Lời này xác thật là không sai.
Làm nhân viên Cục Thời-Không Hài Hòa, Đỗ Thanh Thanh mới vừa tiến vào công ty trước tiên liền trải qua khóa huấn luyện chuyên nghiệp, hiểu biết mục đích cuối cùng của nhiệm vụ.
Nói tóm lại, kỳ thật chia làm hai bước, cứu vớt và tinh lọc.
—— cứu vớt nữ chính, giữ gìn thế giới hài hòa, sau đó đạt được những ý niệm tốt đẹp, tinh lọc nữ phụ.
Đây là chức vụ mà mỗi một công nhân bọn họ kiên trì cho tới nay, vì một thế giới ngày càng tốt đẹp.
Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, trong lòng dễ chịu nhiều, vì thế liền từ đáy lòng cảm tạ hệ thống.
Sau đó thở sâu, cuối cùng đủ dũng khí dám một lần nữa ngẩng đầu lên trực diện với hai vị lão nhân.
Vừa định sẽ nói gì đó để dỗ dành bọn họ một phen, nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã thấy Cận cha chậm rãi từ trong túi lấy ra một tấm thẻ.
Đặt lên trên bàn, biệt nữu* lại nghiêm khắc nói với nàng: "Đúng là nổi loạn, coi ba mẹ mình như người ngoài, ngay cả chuyện gây dựng sự nghiệp cũng không nói cho chúng ta biết."
*biệt nữu: tỏ vẻ khó tính, khó chịu nhưng trong lòng lại không phải như vậy.
"Còn muốn bọn ta đuổi theo con đưa tiền sao!" Hắn hừ lạnh, ngữ khí nghe tới dường như là không tốt, nhưng ý cười và sự kiêu ngạo ở đáy mắt lại thực rõ ràng, "Được lắm, con thành công rồi."
"Làm cho tốt nha đồ bất hiếu." Hắn nói, đứng lên dùng sức xoa xoa đầu Đỗ Thanh Thanh, "Ta muốn nhìn xem con có thể làm ra cái dạng gì."
"Cũng đừng làm cho chúng ta thất vọng."
-
Tấm thẻ kia tượng trưng cho sự sủng ái và ủng hộ của cha mẹ dành cho con cái.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế đôi mắt tức khắc đã ươn ướt, trong lòng như là đánh đổ bình gia vị, cảm xúc ngũ vị tạp trần, cứ như vậy ngồi tại chỗ trầm mặc xoa xoa nước mắt, cuối cùng vẫn nhận lấy tấm thẻ kia.
Thật đúng là đáng thương tấm lòng cha mẹ trên khắp thiên hạ, bất luận con cái có bao nhiêu hư bao nhiêu ngốc, nhưng ở trong mắt cha mẹ lại như cũ luôn là bảo bối trân quý.
Là chẳng sợ chính mình ăn mặc cần kiệm nhận hết ủy khuất, cũng vẫn muốn đi sủng ái bảo hộ cho con.
Đỗ Thanh Thanh có chút xúc động, đột nhiên liền nhớ tới cha mẹ của chính mình, dừng một chút, sau một lúc lâu đứng lên cúi người một cái, cảm tạ sự ủng hộ của bọn họ.
"Giao con đi lão ba." Thậm chí còn nỗ lực học ngữ khí của Cận Như Ca, gật gật đầu vẻ mặt kiêu ngạo nói với bọn họ, "Tiền này liền tính là cha mẹ cho con mượn, về sau sẽ trả lại cho hai người."
"Chờ con kiếm đồng tiền lớn quay về!"
"......"
Sau khi ra khỏi nhà cổ Cận gia, Đỗ Thanh Thanh một mình chạy tới bờ ruộng ngồi đã thật lâu.
Đám người nàng mướn kia lúc này không có tới, cùng Đỗ Nhược Thu giống nhau, cũng chưa làm cái gì, chờ nàng thông báo.
Cho nên lúc này ngoài ruộng thực an tĩnh, trừ bỏ tiếng sâu bọ kêu quan thân, cũng chỉ dư lại thanh âm của hệ thống.
Nhận thấy được ký chủ đang thương tâm, hệ thống kỳ thật cũng rất đau lòng.
Vì thế liền khẽ cắn môi, cố ý đem toàn bộ đồ ăn ngon mà mình lừa lấy từ chỗ Đỗ Thanh Thanh lúc trước, chồng chất đến trước mặt nàng, ho nhẹ một tiếng nói với nàng: "Ăn đi, ăn chút đồ ăn ngon là có thể vui vẻ à."
"Ừm." Đỗ Thanh Thanh đáp một tiếng, không nói gì nữa, tùy tay cầm lấy túi khoai lát tới bắt đầu ăn.
Cứ như vậy vẫn luôn ăn tới tận giữa trưa, núi đồ ăn ngon kia cũng bị nàng ăn luôn hơn phân nửa.
Hệ thống vừa thấy liền không ổn, cần phải bổ sung, vì thế liền khẽ cắn môi, nghĩ lại đi mua thêm chút đồ ăn ngon lại đây cho nàng đi.
Chẳng qua lần này còn chưa kịp động đậy, đã nghe Đỗ Thanh Thanh ngồi trên bờ ruộng đột nhiên mở miệng, thân thể cũng thực mau đứng phắt dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi quyết định rồi!"
Hệ thống nghe vậy còn rất khẩn trương, sợ nàng muốn làm cái việc ngu ngốc gì: "Cô quyết định cái gì?"
Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu: "Tôi quyết định phải tiếp tục nỗ lực, không thể luôn tinh thần sa sút đi xuống như vậy."
"Đúng vậy!" Nghe được nàng nói như thế, hệ thống tức khắc cảm động, "Tôi nói cô có thể mà, hoàn thành nhiệm vụ cho tốt ha, xong rồi trở về chúng ta......"
Lời nói còn chưa kịp nói xong, đã bị vẻ mặt nghiêm túc của Đỗ Thanh Thanh ngắt lời.
Cũng nghe nàng chậm rãi mở miệng, trịnh trọng nói ra mấy chữ: "Tôi muốn đi mua máy kéo!"
Hệ thống: "(ಠДಠ)???"
Tức là nãy giờ mấy người không phải là thương tâm, mà còn đang suy nghĩ chuyện trồng trọt này sao!
Hệ thống bị nàng chọc tức không chịu nổi, liếc mắt nhìn núi đồ ăn vặt bị ăn hơn phân nửa của mình, tức khắc gì cũng không muốn làm: "Cô trả đồ ăn vặt lại cho tôi!"
"Còn tưởng rằng cô mới vừa thương tâm không tốt, cho nên mới đem đồ ăn vặt đều cho cô!" Nàng nói, trong giọng nói tràn đầy oán niệm, "Ai ngờ đâu đều là vô ích!"
Đúng là chọc người giận quá mức.
Từng câu lọt vào tai Đỗ Thanh Thanh, khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng rốt cuộc lại một lần nữa lộ ra ý cười, vì thế liền vội vàng mở miệng an ủi, nói kỳ thực vừa rồi đúng là thương tâm, ít nhiều nhờ có đồ ăn vặt của cô mới có thể đem trận cảm xúc kia áp đi qua.
"Người ấy à, luôn phải hướng về phía trước." Đỗ Thanh Thanh nói như vậy, ngay sau đó liền bước dọc theo con đường trở về tiến lên một chút, "Không thể mãi kìm hãm tại một chỗ, phải hóa bi thương thành động lực, nỗ lực thật tốt mới được."
"Là nhờ đồ ăn vặt của Thống nhi nhà chúng ta hữu dụng, cho nên mới giúp tôi nghĩ thông suốt đó." Nàng nói, ngoắc ngoắc khóe môi cười rộ lên, từ đáy lòng tỏ vẻ cảm tạ hệ thống, "Thật sự cảm ơn Thống nhi nhà chúng ta nha."
Hiếm có đứng đắn, còn khiến người ngượng ngùng hết sức.
Hệ thống nghe câu cảm tạ kia liền đỏ mặt, sau một lúc lâu ngạo kiều hừ lạnh một tiếng, ở trong đầu bắt chước âm hiệu cổ vũ cố lên với nàng: "Vậy đã nói tốt, từ nay về sau chúng ta cùng nhau nỗ lực."
"Được rồi!" Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, cười ha hả đáp lời, "Cùng nhau nỗ lực!"
-
Bởi vì có tài chính hỗ trợ, Đỗ Thanh Thanh lần này mua liên tiếp rất nhiều dụng cụ nông nghiệp trở về.
Cũng theo như lời nàng nói, thật sự đi mua một chiếc máy kéo, lưu trữ tự mình lái, nhưng bởi vì không có bằng lái loại phương tiện này, hơn nữa máy kéo cũng không thể ra đường, cho nên cố ý thỉnh cầu anh trai bán máy kéo hỗ trợ, nhờ hắn dùng xe lớn kéo chiếc xe này ra ngoài ruộng.
Bản thân cũng dứt khoát sửa sang lại làn váy ngồi lên xe, bộ dáng thoạt nhìn thực chẳng uy phong tí nào.
Vừa lúc đi ngang qua trường học Tô Kỷ Miên, di động đặt trong túi lại đột nhiên vang lên.
Đỗ Thanh Thanh sửng sốt, vội vàng móc ra xem, phát hiện cũng thật trùng hợp, thế nhưng là Tô Kỷ Miên nhắn tin tới, nói với nàng rằng hôm nay cùng bạn cùng phòng đi ra ngoài một chuyến làm chút điểm tâm thủ công, Cận tiểu thư nếu không chê thì sẽ đưa qua một ít, coi như là thù lao thịt nướng hôm qua.
Tô Kỷ Miên tự mình làm điểm tâm thủ công sao~
Đỗ Thanh Thanh trong lúc nhất thời vô cùng hứng thú, vội vàng trả lời: "Được nha."
Ngay sau đó lại hỏi: "Em hiện tại ở đâu?"
"Mới trở về, ở ngay cổng trường." Tô Kỷ Miên nói, "Tôi đây hiện tại liền xuất phát đi tới nhà chị."
"Không cần phiền toái!" Đỗ Thanh Thanh vội cản nàng, "Sao có thể bắt em đi một chuyến chứ, tôi đang ở gần đó, có thể trực tiếp qua tìm em!"
"Tôi hôm nay mua chiếc xe mới." Đỗ Thanh Thanh ở WeChat cùng nàng khoe khoang, "Rất phong cách nha, em phải chiêm ngưỡng xem xem."
Khi nói chuyện, xe đã chạy đến cửa trường.
Bởi vì độ cao so với mặt đất đủ cao, Đỗ Thanh Thanh liếc mắt một cái liền phát hiện Tô Kỷ Miên đứng ở cổng trường.
Bên cạnh còn có một cô gái, nghĩ đến có lẽ chính là bạn cùng phòng của nàng.
Đỗ Thanh Thanh cười cười, thực mau xuống xe, cùng hai người chào hỏi xong lại đến trước mặt Tô Kỷ Miên nhận lấy phần bánh quy nhỏ kia, nói: "Cảm ơn Miên Miên."
"Không có việc gì." Tô Kỷ Miên lắc đầu, đối với việc người này sẽ làm ra các loại chuyện sờ không được đầu óc đã thấy nhiều không trách, giương mắt đảo qua chiếc xe lớn kia, hỏi: "Đó là xe chị mới mua?"
"Không phải không phải, tôi sao có thể lái chiếc xe to như vậy." Đỗ Thanh Thanh cười cười, hơi nhấc mũi chân chỉ cho nàng xem, "Tôi mua chính là chiếc kia!"
Tuyệt, một chiếc máy kéo.
Tô Kỷ Miên thấy thế ho nhẹ một tiếng, đáy mắt thực mau lộ ra mạt ý cười: "Cũng không tệ lắm, rất là phong cách."
"Đúng không." Đỗ Thanh Thanh cười cười, vô thức duỗi tay đùa nghịch mái tóc quăn của mình, một thân váy xinh đẹp bị gió thổi nhẹ nhàng nhấc lên, đẹp như bức tranh sơn dầu.
Làm cho Lưu Tĩnh ở một bên trực tiếp á khẩu, nháy mắt bị vẻ đẹp của nàng thuyết phục, căn bản không nghĩ tới trên thế giới thế mà lại có người đẹp đến như vậy, vì thế liền theo bản năng nhìn chằm chằm thật lâu.
Kết quả càng nhìn càng có điểm không thích hợp, sao lại cảm thấy vị này hình như đã gặp qua ở đâu rồi.
Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nửa ngày sau mới phản ứng lại, cả người tức khắc liền ngốc.
Hóa ra, người trên bức họa của Tô Kỷ Miên là chân thật tồn tại, cái người mà... Là thiếu nữ nhà giàu mái tóc cuộn sóng, váy nhỏ xinh xắn, dáng người xinh đẹp, cùng với biểu tình khi vui vẻ sẽ biến thành XD.
Kẻ có tiền trên thế giới, nàng thật sự là không hiểu được a...