Sống hơn 50 năm, Lưu thúc lần đầu tiên trong cuộc đời cảm nhận được cái gì gọi là vả mặt bằng vận tốc ánh sáng.
Hắn chân trước vừa mới cùng khách quý khoe ra xong, nói tiểu thư nhà tôi ca hát đặc biệt dễ nghe, ngài nhất định nghe qua một chút nha.
Nhưng mà sau đó...... Thiếu chút nữa đã bị tiếng ca của tiểu thư nhà mình cưỡng bức biến thành người điếc.
Ngài trước kia không phải như thế a!
Lưu thúc ngây ngẩn cả người, trầm mặc một lát, gợi lên mạt cười tới giả vờ không ngại vỗ tay, lúc sau lại giả bộ đi châm trà, từ bên cạnh Tô Kỷ Miên dịch dịch đi qua, đến nói nhỏ vào tai Đỗ Thanh Thanh: "Tiểu, tiểu thư, ngài có phải là quá khẩn trương không?"
Đỗ Thanh Thanh cân nhắc cân nhắc, gật gật đầu: "Có một chút."
"Kia trách không được." Lưu thúc nghe vậy thở phào một hơi.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế sửng sốt, căn bản không ý thức được chính mình bị trật nhịp: "Làm sao vậy Lưu thúc?"
"Không có gì không có gì." Sợ quấy rầy đến tiểu thư đang tích cực, Lưu thúc dừng một chút, cuối cùng biểu tình có chút cứng ngắc chậm rãi nói ra một câu, "Chỉ là cảm thấy hôm nay ngài phát huy hơi kém hơn trước một chút."
Đọc là một, ý nghĩa trăm triệu.
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy nhướn mày: "Vậy sao?"
Nàng trước kia chưa từng ở trước mặt chốn đông người ca hát, duy nhất một lần là ở buổi họp thường niên của công ty, lúc ấy mọi người rất nể tình toàn khen dễ nghe, làm cho Đỗ Thanh Thanh thật đúng là cho rằng bản thân rất có thiên phú.
Nàng có điểm nghi hoặc, trầm mặc một lúc lâu sau, ở trong đầu mở miệng hỏi hệ thống cũng đồng dạng lạc nhịp như nàng: "Tôi hát rất khó nghe sao?"
"Không có a." Hệ thống lắc đầu, "Nhịp vẫn là do tôi bắt cho cô mà, sao có thể khó nghe chứ."
"Có thể là bởi vì vấn đề tuổi tác đi." Nàng nói, "Khẳng định là bởi vì Lưu thúc cùng cô chênh lệch tuổi quá lớn, cho nên không thể thưởng thức được giọng ca của cô."
Thật cũng không phải không có khả năng.
Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, an tâm không ít, mắt nhìn Tô Kỷ Miên ngồi chính diện với mình, liền ngẩng cao đầu để quan sát một chút, vui vẻ hỏi nàng: "Miên Miên em cảm thấy dễ nghe sao?"
"Khá tốt." Tô Kỷ Miên cười cười, tay lại đặt ở dưới bàn lặng lẽ đùa nghịch cái gì đó, "Lưu thúc nói quả nhiên không sai."
Làm cho Lưu thúc sợ ngây người, gãi gãi đầu cúi mặt xuống che dấu biểu tình nghi hoặc.
Chẳng lẽ, thính giác của hắn mới có vấn đề?
-
Chuyện ca hát này là một cái nhạc đệm nhỏ điều tiết không khí.
Kết thúc xong, Đỗ Thanh Thanh vậy mà còn có chút mệt mỏi, dứt khoát không nói nữa, ngồi ở trong đình, một bên uống trà một bên mắt lé lặng lẽ xem Tô Kỷ Miên vẽ tranh.
Không thể không nói, thế giới dưới ngòi bút của người này được miêu tả thật sự đẹp đẽ, bất luận là đường nét hay màu sắc đều cực quyến rũ, ưu tú đến nỗi làm người không nỡ dời mắt.
Trách không được về sau sẽ trở thành họa sĩ có chút danh tiếng.
Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, dưới đáy lòng khẳng định nàng vài câu, nhưng sau khi suy nghĩ lại, đột nhiên có điểm phát sầu.
Suy cho cùng...... Trước khi thành danh, Tô Kỷ Miên kỳ thật phải vượt qua một đoạn năm tháng đặc biệt gian khổ.
Gánh nặng gia đình, áp lực học tập, cộng thêm sự lựa chọn của bản thân, mọi thứ chất chồng lên nhau, vô hình chung sẽ đè bẹp con người.
Đặc biệt là ở nguyên cốt truyện, Cận Như Ca còn luôn không chịu ngồi yên, cả ngày gây họa cho người ta.
Như vậy ngẫm lại, Tô Kỷ Miên người này cũng quá khó khăn.
Đỗ Thanh Thanh thở dài, nghĩ từ nay về sau nhất định phải càng thêm nỗ lực trồng trọt, dựa vào chính mình kiếm về thật nhiều tiền chi viện chi viện cho người trước mắt này, để quãng đường về sau nàng có thể bình thản một chút.
Trong lúc nhất thời suy nghĩ rất nhiều, chờ đến khi hồi phục lại tinh thần, Tô Kỷ Miên đã vẽ xong.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế vội vàng giương mắt nhìn lại, phát hiện trên bức vẽ không chỉ có phong cảnh, mà còn có một nữ nhân.
Nhìn kĩ một chút, thế nhưng lại vừa lúc vẽ mình mới vừa bưng hồng trà trầm ngâm.
"Đó là tôi sao?" Đỗ Thanh Thanh thấy thế còn rất vui vẻ, vội nhướn người tới rũ mắt nhìn, từ đáy lòng tán thưởng, "Thật là đẹp."
Tô Kỷ Miên nghe vậy giương mắt: "Cận tiểu thư thích sao?"
Đỗ Thanh Thanh gật đầu: "Thích thích."
"Nếu thích vậy tặng cho chị đi." Tô Kỷ Miên nghe vậy cười cười, đơn giản thu thập dụng cụ trên mặt bàn.
Vậy mà lại nhận được bức họa.
Đỗ Thanh Thanh vui vẻ cảm ơn nàng, tiếp nhận bức họa thưởng thức thưởng thức, ngay sau đó lại lấy di động răng rắc chụp một tấm phát lên ứng dụng mạng xã hội.
Kèm theo một câu—— bằng hữu họa, đẹp.
Không lâu sau liền thu được thật nhiều bình luận, tất cả đều thuần một màu sắc thổi phồng, tựa như đàn ba hoa chích chòe khen ngợi bức họa.
Trừ bỏ Trương Tân Viễn.
Người này trong lúc khổ sở rất nhiều như vậy mà còn có rảnh theo dõi động thái của nàng.
Thậm chí còn bình luận, Đỗ Thanh Thanh nhìn tới, thấy người này thế nhưng ở đầu bên kia di động dõng dạc viết: "Này có là gì, tôi cũng có thể!"
Chỉ giỏi khoác lác.
Đỗ Thanh Thanh bĩu môi cất điện thoại di động vào túi, sau đó giương lên mạt mỉm cười vui vẻ vui vẻ tìm Tô Kỷ Miên, muốn trả thù lao cho người ta.
"Không cần." Vừa nói xong liền bị Tô Kỷ Miên cự tuyệt, mày nhẹ nâng, bên môi mang ý cười, "Tôi đã nhận được thù lao rồi."
Lời này làm nàng như lọt vào sương mù.
Đỗ Thanh Thanh phản ứng trong chốc lát, nghĩ nghĩ người này hẳn là đang nói đến bữa thịt nướng giữa trưa.
Kia rõ ràng là tôi dùng để bồi tội, như thế nào có thể tính làm thù lao chứ.
Đỗ Thanh Thanh lắc đầu, nghĩ không thể như vậy được, vì thế liền giữ người lại ăn bữa cơm chiều.
Là một bữa lộ thiên, ở trên sân cỏ trước biệt thự, nghĩ Tô Kỷ Miên cuộc sống ngày thường vất vả như vậy, ăn một bữa tốt lành hẳn không dễ dàng, vì thế liền kêu Lưu thúc bảo người dựng giá nướng.
Lại đến nướng một bữa BBQ đi, nếu đã tới, em phải ăn thật no cho tôi mới được đi.
Đỗ Thanh Thanh cười cười, vui vẻ ngồi ở lều trại nhỏ nhìn mọi người đi đi lại lại bận rộn.
Chỉ chốc lát sau mùi hương liền bay ra, Đỗ Thanh Thanh thèm hỏng rồi, liên tiếp ăn mấy xâu, còn muốn ăn nữa nhưng vừa nhớ tới dạ dày yếu ớt của mình, có chút do dự.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi ở lều trại, mắt trông mong nhìn nhìn.
Mạc danh trông giống cún con chờ người cho ăn.
Tô Kỷ Miên thấy thế khóe miệng không khỏi hơi giương lên.
Cùng Lưu thúc đang bận rộn chào hỏi một chút, sau đó liền xách theo cặp sách đi vào trong lều ngồi xuống, kéo khóa kéo ra dường như muốn lấy cái gì đó.
Lều trại vốn dĩ rộng rãi bởi vì nàng tiến vào lập tức hẹp đi không ít.
Không khí cũng thoáng có chút lạnh lẽo lên, Đỗ Thanh Thanh bị gió đêm thổi tới có điểm lạnh, vì thế liền theo bản năng hơi rúc người về phía Tô Kỷ Miên, cúi đầu xem nàng rốt cuộc đang làm cái gì.
Sau một lúc lâu, thế nhưng thấy người này lại biến ra một bình sữa bò.
Duỗi tay đưa ra phía trước, đôi mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Uống đi."
Thật giống ở tiệm lẩu lần trước, lại đưa cho nàng một bình sữa bò.
Có ý tứ gì nha?
Đỗ Thanh Thanh không hiểu lắm, vốn định mở miệng hỏi một câu, nhưng không đợi nói chuyện đã thấy Tô Kỷ Miên lại lần nữa lấy ra thêm một bình.
Rõ ràng là không nghĩ lại cùng nàng nói chuyện với nhau, vặn nắp ra, nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời sao.
Bộ dáng còn rất nghiêm túc.
Đỗ Thanh Thanh muốn hỏi cũng không thể hỏi ra, ngây ngốc ngồi tại chỗ nghẹn quá sức, trong lúc nhất thời quên mất trong tay còn cầm bình sữa bò.
Thẳng đến khi dáng vẻ này không cẩn thận bị Tô Kỷ Miên bên cạnh nhìn thấy, khiến người ta lại lần nữa chuyển đầu qua.
Một đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của nàng, sau một lúc lâu ý cười trong đôi mắt kia tựa hồ càng sâu thêm chút.
Thế nhưng chủ động cầm lấy bình sữa bò trong tay cùng nàng đâm đâm.
Môi cũng khẽ mở, mang theo tiếng cười, nói với nàng: "Cụng ly."
-
Bởi vì là buổi tối, mọi người cũng không ăn quá nhiều.
Tiệc nướng BBQ thực mau kết thúc, Đỗ Thanh Thanh ngồi ở lều trại, miệng nhỏ đã uống xong sữa bò trong tay, nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm, liền mau chóng mở xe con chở người về.
Trước khi rời đi còn đặc biệt giống mẹ già dặn dò một đống lớn, lúc này mới chịu yên tâm lái xe trở về nhà.
Hôm nay kỳ thực có chút mệt mỏi.
Nghĩ ngày mai lại phải ra ngoài ruộng làm việc, Đỗ Thanh Thanh cũng liền không làm gì khác, thoái mái dễ chịu tắm rửa một cái liền lên giường, trước khi sắp ngủ còn chuyên môn móc di động ra nhìn thoáng qua, muốn nhìn một chút mọi người đến tột cùng lại khen Tô Kỷ Miên cái gì.
Kết quả còn chưa kịp nhìn, đã liếc thấy tin mới của Trương Tân Viễn, dõng dạc nói với nàng: Như Ca tôi vẽ xong rồi, cậu nhìn tranh của tôi nè!
Bên dưới đúng thật là một link hình ảnh.
Cuối câu còn có cái gương mặt tươi cười, vừa nhìn liền biết chính là bộ dáng muốn được khen.
Vẽ cái gì nha?
Đỗ Thanh Thanh nhấp môi, nhíu mày tò mò click mở ra xem, kết quả thiếu chút nữa bị chói mù mắt.
Trương Tân Viễn thế nhưng trực tiếp đem tấm họa kia của Tô Kỷ Miên tới dùng, những chi tiết khác hoàn toàn không biến đổi gì, chỉ lấy phần mềm chỉnh sửa xóa đi khuôn mặt, sau đó tự mình sáng tác đè lên trên.
Phong cách kia giống như kỹ thuật vẽ người que, hai mắt không ngang nhau cũng không to bằng nhau, cái mũi vẽ gần miệng, trên má mỗi bên một đoàn đỏ rực.
Phỏng chừng khả năng còn dùng cái phần mềm chỉnh sửa lậu, nếu không thì chính là tay nghề thật sự không rành rọt, chỉnh xóa còn chẳng sạch sẽ, chợt liếc mắt một cái xem còn ổn, cẩn thận nhìn một chút là có thể thấy được dấu vết lúc trước.
Kết hợp lại, chính là một cái mặt mèo bự dính lên thân thể que diêm tinh xảo.
Chọc Đỗ Thanh Thanh thiếu chút nữa ném luôn điện thoại, trầm mặc vài giây, quyết định lặng lẽ thảy người này vào sổ đen mấy ngày.
Mà bên kia, một trong số các bạn cùng phòng của Tô Kỷ Miên đã trở lại.
Ký túc xá của các nàng là phòng 4 người, ba người bản địa một người ở nơi khác, cô gái ở nơi khác kia tên Lưu Tĩnh, bởi vì nhà ở xa cho nên mỗi lần đều sẽ trở về trước mấy ngày.
Vốn tưởng rằng trong ký túc xá hẳn là sẽ không có người, kết quả vừa lôi kéo rương hành lý đi lên mới phát huện trong phòng thế nhưng lại sáng đèn.
Đẩy cửa ra nhìn vào, thấy Tô Kỷ Miên đang ngồi bên trong.
Tô Kỷ Miên người này lớn lên xinh đẹp, tính cách ôn nhu, không chỉ học tập tốt lại còn biết vẽ tranh, thực khiến người thích.
Lưu Tĩnh cùng nàng gần hai tháng chưa gặp mặt, lần này thật vất vả gặp được, đáy lòng tức khắc dâng lên mảnh vui vẻ.
Vì thế mới vừa cất xong rương hành lý liền vui tươi hớn hở chạy đến bên cạnh hô: "Miên Miên, đã lâu không gặp!"
Nói cho hết lời, hơn nửa ngày cũng chưa thấy phản ứng, người này thế nhưng vẫn cúi đầu vẽ tranh.
Cẩn thận nhìn tới, hóa ra là trên lỗ tai đeo cái tai nghe.
Nghe cái gì nha, nghiêm túc như vậy?
Lưu Tĩnh có điểm tò mò, vì thế theo bản năng vươn tay về phía trước, bắt lấy một bên tai nghe của nàng muốn nhét vào lỗ tai.
Một cái hành vi lơ đãng, lại đánh gãy nhịp sáng tác của Tô Kỷ Miên.
Tô Kỷ Miên có điểm khó chịu, bởi vì tai nghe đột nhiên bị cướp đi, khó chịu trong lòng càng thêm mãnh liệt vài phần, nhưng ngẩng đầu nhìn phát hiện là bạn cùng phòng của mình, rốt cuộc vẫn là buộc bản thân đè nén trận khó chịu kia đi xuống.
Không nói chuyện, cũng chỉ là ôm lấy tay, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn chằm chằm nàng, trên mặt lộ ra một nụ cười công nghiệp thập phần rõ ràng.
"Mình nghe một chút ha." Lưu Tĩnh cũng hướng nàng cười, giơ tay nhét tai nghe vào lỗ tai cẩn thận thưởng thức, lại thiếu chút nữa bị dọa rớt cằm.
Động tác mau giống như tia chớp, trong một giây liền vội vàng tháo tai nghe trả lại cho Tô Kỷ Miên, hơn nữa trong lòng run sợ đưa lên một câu đánh giá: "Miên Miên cậu đây là nghe cái gì a, sao mình lại cảm thấy có vẻ......"
Hai chữ "khó nghe" còn chưa nói ra đã bị người trước mắt này ngắt lời.
"Thật dễ nghe." Tô Kỷ Miên cười cười, ngữ khí vững vàng biểu tình nghiêm túc trả lời nàng: "Là tiếng trời."
- -------------------------
Editor: Đúng là yêu ai yêu cả đường đi lối về ¯_(ツ)_/¯ "Tiếng trời" còn có nghĩa là "âm thanh của mẹ thiên nhiên", nghe là thấy hoang dã rồi (°ー°〃)