[ABO] Vỏ Bọc Thối Nát

Chương 77: Ngoại truyện Tống Yến x Trác Dực Dao: Nghiệt duyên (1)



Trác Dực Dao đã suy nghĩ rất nhiều lần, nếu như đêm đó cậu không cứu lấy người kia, thì có phải bây giờ cuộc đời cậu đã khác không?

Trác thị là một gia tộc có thể coi là lớn mạnh, so với những danh gia vọng tộc như Tống gia và Tần gia cũng chỉ thua kém một chút. Lão gia gia, người đứng đầu Trác gia và là người nắm quyền lực lớn nhất có ba người con trai là alpha và hai cô con gái là omega. Có thể nói con cháu Trác gia rất nhiều, và người muốn chiếm dành tài sản cũng rất nhiều.

Cha của Trác Dực Dao là con trai thứ hai của gia tộc, ông được coi là kẻ vô dụng nhất trong Trác gia, đến mức còn thua kém 2 đứa em gái omega dù trong người ông mang dòng máu alpha cao quý. Trong cuộc tranh dành quyền thừa kế, ông chẳng có tí uy hiếp nào với bất cứ ai và nhà bọn họ chẳng dành được gì ngoài một công ty xí nghiệp nhỏ và 2 căn biệt thự.

Mọi chuyện dần khởi sắc hơn khi Trác Dực Dao lên 15 tuổi, cậu có thể coi là đứa cháu thông minh nhất trong gia tộc, một alpha trội duy nhất hội tụ tất cả. Chính điều đó khiến lão gia gia ở nhà chính để ý đến nhà cậu và đặt niềm tin vào thế hệ kế tiếp là cậu. Nếu tương lai Trác Dực Dao càng thể hiện thêm nhiều điều xuất sắc hơn nữa thì trong danh sách người thừa kế sẽ không thiếu tên của cậu.

Người đời đều chê trách cha cậu vô dụng nhưng lại may mắn khi có được đứa con trai Trác Dực Dao ưu tú bù đắp lại.

Trác Dực Dao luôn để tâm đến những điều đó, vì từ khi có thể hiểu chuyện cậu bị bắt buộc phải nhận thức số phận của mình. Dù cho ngột ngạt đến đâu nhưng cậu biết mình không thể bỏ cuộc, đầu hàng đồng nghĩa với mất hết tất cả.

Sau khi có kết quả trúng tuyển, để ăn mừng việc đó hội bạn bè của Trác Dực Dao đã rủ cậu đến một nơi thú vị. Là hộp đêm có tiếng của thành phố.

Hôm đấy cậu cảm thấy trong người vô cùng mệt mỏi, muốn từ chối nhưng nghĩ lại vẫn đi. Vì đám người cậu chơi cùng kia đều là con cháu của các gia tộc khác, không thể quá mức xa cách được.

Nhưng điều làm cậu bất ngờ hơn cả là đến đó không chỉ uống rượu hay ca hát, mà là xem họ làm nhục omega. Trong một hội trường kín, trên khán đài lớn, những người đến xem ở đây đều đeo trên mình một chiếc mặt nạ, hướng cặp mắt ghê tởm của họ lên cái lồng trên sân khẩu.

Trong cái lồng vàng đó là một nam omega vô cùng xinh đẹp, cậu ta bị đeo xiềng xích ở cổ, cổ tay và cổ chân. Trên người cậu ta chỉ quấn một sợi voan trắng mỏng, da thịt ửng hồng dưới ánh đèn, sợ sệt với tất cả mọi thứ nơi đây.

Những người ngồi trên hàng ghế bắt đầu nhốn nháo thét giá, ngay cả những người “bạn” đi cùng cậu cùng lớn giọng không chịu thua. Trác Dực Dao nhìn cái lồng sắt đó, cậu vô tình chạm mắt với omega kia, đôi con ngươi xanh dương đó tuyệt vọng nhìn cậu. Cậu siết chặt tay, cuối cùng không thể nhìn tiếp nữa mà bỏ ra ngoài.

Cậu cảm thấy khó thở, lúc đi ra hành lang bên ngoài vẫn thấy nơi đây thật ngột ngạt. Trác Dực Dao đến bên ban công, ngắm nhìn bầu trời đen bên ngoài, cố gắng thả lỏng tâm trạng.

“Đồ khốn.”

Một tiếng chửi lớn kèm theo tiếng bạt tai nghe rất vang. Cậu chú ý thấy ở góc sân kia có một đôi đang cãi lộn, nói đúng hơn chỉ có cô gái yếu ớt kia chửi mắng người đàn ông. Người đàn ông bị tát nhưng vẻ mặt vẫn dửng dưng, đã thế còn nhếch khóe môi cười mỉa mai, nói bâng quơ câu gì đó khiến người phụ nữ kia tức giận. Cô gái kia nghe vậy tức giận, phát điên muốn tát hắn lần nữa nhưng bị đẩy ngã lên mặt đất. Trước khi phủi tay áo bỏ đi, người đàn ông còn tốt bụng vứt cho người phụ nữ tờ chi phiếu.

Cậu không thể thấy rõ được gương mặt bọn họ, vì họ cũng giống cậu đều đeo một chiếc mặt nạ.

Trước khi rời đi hẳn, người đàn ông kia như có như không nhìn qua đây, ánh mắt màu hổ phách của hắn như muốn chọc thủng không gian ghim vào cậu. Trác Dực Dao chột dạ lùi người lấp phía sau bức tưởng, đợi một lúc cậu mới ngó người ra thì thấy hắn đã đi rồi, chỉ còn người phụ nữ kia. Cô gái ngồi dưới đất khóc lóc một hồi thì thôi, sau cùng vẫn là nhặt tờ chi phiếu kia lên rồi rời đi.

Cậu vẫn đứng ở đó ngắm cây cối nhưng tâm trạng bị ảnh hưởng không ít bởi sự việc kia. Khi đồng hồ chỉ đúng 12 giờ đêm, cậu nhắn tin cho những người “bạn” kia rồi cứ thế ra về. Khác với bọn họ có tài xế riêng, cậu chỉ có thể bắt xe về, nhưng hôm nay tâm trạng của cậu rất tệ nên quyết định sẽ đi bộ một quãng.

Nếu hôm đẩy cậu quyết định bắt xe về sớm thì có phải hiện tại số phận sẽ khác hơn không? Cậu không rõ, nhưng chính quyết định ngày hôm đó của chính cậu đã khiến cậu hối hận suốt nhiều năm còn lại.



Lúc đi ngang qua con hẻm nhỏ, cậu nghe thấy tiếng đổ vỡ kì lạ. Bước chân dừng lại, cậu lấp vào một góc thì thấy có hai bóng đen đứng trong bóng tối. Không biết giữa hai người bọn họ xảy ra xung đột gì nhưng đột nhiên một người rút ra con dao đâm thẳng vào bụng người còn lại. Người bị đâm lập tức khụy gối xuống, ôm lấy vết thương của mình.

Người đàn ông cầm dao kia vẫn không dừng lại ở đó, hắn ta vung còn dao lên lần nữa muốn cứa đứt cổ đối phương. Trác Dực Dao không hề cho bản thân một giây do dự, cậu tìm được chai rượu trong thùng rác, lao đến đập thật mạnh vào đầu tên giết người kia. Đã thế cậu còn bồi thêm một cú đấm vào bụng hắn ta. Tên đó trực tiếp lăn đùng ra ngất lịm đi, cậu vứt vỏ chai đã vỡ qua một bên, vội vàng rút điện thoại ra gọi cấp cứu.

Vừa gọi cậu vừa quỳ xuống kiểm tra người bị đâm kia thế nào, may mắn là chỉ bị đâm ở mạn sườn, máu cũng không chảy ra quá nhiều.

“Này, anh vẫn chịu đựng được chứ? Tôi đã gọi cấp cứu rồi.”

Đối phương khế ừ một tiếng, tóc đen rũ xuống che lấp đôi mắt hắn. Trác Dực Dao xé một mảnh vải ấn vào miệng vết thương của hắn, tránh mất máu thêm. Lúc cậu ngẩng đầu lên thì vô tình chạm mắt với đối phương, đó là một đôi mắt hổ phách, giữa con hẻm tối tăm đồng tử đó như sáng rực vậy. Rõ ràng người đàn ông đó mới là người bị thương nhưng sức uy hiếp vẫn rất lớn.

Cậu run tay, theo bản năng nhanh chóng giật lùi về sau. Lúc ấy cậu không hiểu làm sao mà cơ thể mình phản ứng như vậy, nhưng đến một lúc nào đó Trác Dực Dao cậu đã hiểu.

Vì chuyện bất ngờ vừa rồi nên phải đến 2 giờ sáng cậu mới về được tới nhà. Vừa mở cửa thì cậu đã thấy mẹ mình ngồi ở phòng khách. Điền Nguyệt là mẹ của cậu, bà là một nữ omega xinh đẹp ở thành phố này khi trước, nhưng phải gả cho cha cậu thật phí hoài.

Thấy cậu về, bà lo lắng đến hỏi han, còn bị sốc vì thấy vết máu dính trên áo sơ mi của cậu. Trác Dực Dao trấn an bà, còn không quên kể lại chuyện vừa nãy gặp phải. Chung quy cũng vì lo lắng cho cậu mà mẹ giờ này vẫn chưa đi ngủ.

Vì đoán là cậu chưa ăn gì nên Điền Nguyệt đã hâm lại súp nóng rồi mang lên một tô cho cậu. Cậu đi tắm rồi thay bộ quần áo khác xong thì ra ngồi ăn súp.

"Giúp người là chuyện tốt, nhưng con cũng phải bảo đảm an toàn cho mình nữa, lỡ đâu không may tên có dao kia đâm cả con thì sao?"

"Vâng. Nhưng chẳng phải cuối cùng con đã không sao rồi ư?"

Điền Nguyệt không thèm dạy dỗ cậu nữa, bà nhìn con trai mình ăn ngon lành, tự nhiên lại nhớ đến một chuyện quan trọng. Sau khi ăn xong, bà đặt một hộp thuốc lên bàn, do dự mãi mới nói.

"Ta đã đi lấy thêm cho con một hộp nữa rồi... Nhớ uống đúng liều."

Cậu mím môi, miếng sụp nuốt trong miệng thực sự đắng chát. Trác Dực Dao cầm lấy hộp thuốc, cậu lấy ra hai viên rồi cầm lấy cốc nước.

"Dực Dao..."

"Không sao đâu mẹ, đây là chuyện phải làm mà."

Nhìn cậu nuốt xuống viên thuốc, tim bà như thắt lại. Là một chuyện bất đắc dĩ, họ không thể không làm.

Điền Nguyệt thở dài một tiếng, bà không muốn quấy rầy cậu nghỉ ngơi thêm.



"Cũng muộn rồi, ta về phòng đây."

"Chúc mẹ ngủ ngon."

Cánh cửa phòng đóng lại, chỉ còn mỗi mình cậu trong căn phòng. Trác Dực Dao thẫn thờ nhìn hộp thuốc trên bàn, không biết chuyện hoang đường này có thể duy trì được bao lâu. Cái kim lâu ngày trong bọc cũng sẽ lòi ra, chỉ còn là vấn đề về thời gian.

Những ngày tiếp theo có rất nhiều bó hoa được gửi đến nhà cậu, mỗi ngày một bó kèm theo một cái thiệp nhỏ ghi lời cảm ơn. Nhìn thấy những thứ đó là cậu biết ngay là người kia gửi, rõ ràng hôm đấy cậu đã bảo không cần gì rồi mà. Rốt cuộc đối phương làm như vậy là có ý gì.

Trác Dực Dao không muốn để tâm, cậu trực tiếp vứt những bó hoa được gửi đến, tránh để người trong nhà sinh nghi vì việc này.

Đầu tháng sau là lúc nhập học, vì là thủ khoa đầu vào nên Trác Dực Dao được mời lên làm người phát biểu trước lễ khai giảng. Hôm đấy truyền thông đến tác nghiệp vô cùng nhiều, vì còn cả mặt mũi của Trác thị nên cậu chăm chút ngoại hình vô cùng cẩn thận.

Trước khi lên diễn thuyết, có người đưa cho cậu tờ giấy để đọc nhưng cậu chỉ nhìn lướt qua rồi trả lại cho họ. Dưới hàng trăm ánh mắt, cậu đứng ở bục chính giữa, đại diện cho những tân sinh viên nói về tuổi trẻ và tương lai.

Mọi thứ vốn trôi qua vô cùng tốt đẹp, chỉ là đến câu cuối cùng, cậu để ý thấy có một ánh mắt vô cùng khó chịu nhìn mình. Cậu vẫn giữ nguyên nụ cười, nhìn người đàn ông trên hàng ghế đầu kia, đôi mắt màu hổ phách của hắn như đang cổ đục khoét cậu từ trong ra ngoài vậy.

Sau khi xuống sau hội trường, cậu gặp đàn anh khoá trên rồi hỏi anh về cái người vừa rồi.

"Cậu không biết thật à? Đó là con trai lớn, người thừa kế của Tống gia, anh ta tên Tống Yến, tuy còn khá trẻ nhưng đã nổi tiếng trong giới kinh doanh rồi."

Cậu nhíu mày, không ngờ bản thân lại có thể quen biết người kia. Không biết là là lương duyên hay nghiệt duyên.

Sau màn phát biểu đầy nội lực vừa rồi, có rất nhiều người đến tặng hoa cho cậu, nhưng thứ duy nhất khiến cậu để ý là bó hoa lưu ly tím, không ai lại tặng hoa này vào những dịp như vậy.

Trong bó hoa đó có một cái thiệp nhỏ, mùi hương hoa sộc vào mũi cậu khiến cậu không khỏi nghĩ tới một điều khác. Cậu mở tờ giấy ra, trên đẩy chỉ viết duy nhất một dòng chữ nhỏ.

"Trác Dực Dao, cậu là một omega."

Cơ thể cậu cứng đờ lại, giữa cái nóng bức của thời tiết nhưng sau gáy cậu lại ớn lạnh. Mùi hương hoa lưu ly thoảng thoảng trong không khí, mùi hương mang cảm giác ấm áp như mùi trái cây chín nhưng điều đó đủ làm cậu khiếp sợ. Vì mùi bản chất pheromone của cậu là hương hoa lưu ly...

Sau khi nhận được bó hoa nặc danh đó khiến cậu sợ hãi không thôi, nhiều đêm liền cậu đều mất ngủ vì bí mật của mình sắp bị bại lộ. Tài năng của cậu là thật, nó không phụ thuộc vào việc cậu có phải là alpha trội hay không. Nhưng trong cái xã hội này nếu không phải là alpha trội thì sẽ chẳng ai chú ý đến một omega như cậu, trong mắt Trác thị thì lại chỉ càng vô dụng.

Nhìn hộp thuốc trên bàn, Trác Dực Dao không có cách nào uống tiếp được. Thuốc này được điều chế dành riêng cho cậu, nó dùng để trấn áp bản năng omega và phủ trên đó lớp vỏ bọc alpha hoàn hảo. Từ khi 8 tuổi cậu đã dùng thuốc, 10 năm trời không bị ai phát hiện, vấn đề là đã lộ ra sơ hở từ khi nào.

Trác Dực Dao nhìn sắc mặt nhợt nhạt của bản thân trong gương, lòng bàn tay siết chặt lại. Rốt cuộc ai là người đã gửi bó hoa kia đến và kẻ đẩy muốn gì từ cậu?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv