Vì không nhìn thấy gì nên lúc lùi lại Kỷ Diệu có dẫm phải mảnh thuỷ tinh. Mảnh sắc cửa đứt lòng bàn chân phải, sự đau rát dồn lên đến não bộ. Cậu cúi xuống, cắn răng rút mảnh thủy tinh trong da thịt ra.
Chỗ cậu đang đứng gần ngay cây móc quần áo, Kỷ Diệu lấy đại một chiếc áo khoác lông, mặc nó bên ngoài áo choàng tắm.
Một tiếng đổ lớn nữa vang lên bên ngoài, cậu còn nghe rõ tiếng gốc cây bị bật rễ. Bên ngoài, trộn lẫn giữa tạp âm còn có những tiếng hét thất thanh của những vị khách khác. Mặt đất hơi rung chuyển, đồ đạc trong phòng lần lượt đổ vỡ, cậu vội bám vào tường, dù tim vẫn đang đập căng thẳng vì sợ hãi nhưng vẫn cố tìm hướng cửa ra vào.
Tiếng hét thảm thiết ngày một lớn, sự nhốn nháo có thể nghe rõ mồn một, rất nhiều tiếng bước chân chạy trối chết ngoài hành lang. Bóng tối làm cậu sợ hãi, chân phải vì đau quá nên chỉ có cách kết đi.
Đèn chùm giữa phòng đột nhiên rơi xuống ngay chính giữa, gió luồn vào từ cửa kính vỡ, bầu trời bên ngoài không có lấy một vì sao, tất cả đều là tuyết trắng lạnh lẽo.
Những âm thanh của la hét của những vị khách mỗi lúc một xa, cậu kinh hãi, càng thêm hấp tấp mò mẫm theo vách tường tiếp cửa chính.
"Cạch"
Cửa mở, ánh đèn từ điện thoại chiếu thẳng vào mặt cậu. Kỷ Diệu che đi đôi mắt, run rẩy nhấc không nói một bước chân.
"Diệu, anh không sao chứ?"
"...Tống Hạo Kình..."
Ngay khi vừa nghe thấy giọng nói của Tống Hạo Kình cậu đã vui mừng đi nhanh về phía hắn, mặc kệ vết máu chảy dưới chân dính trên sàn.
Hắn chạy vội tới đỡ cậu: "Nhanh, chúng ta phải rời khỏi đây ngay."
"Có chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Trán hắn chảy đầy mồ hôi: "Tôi không rõ, nhưng hình như phía trên bị sạt lở, tuyết đang dồn xuống chân núi."
Nếu là vậy thì thật khủng khiếp. Khu nghỉ dưỡng này ở giữa ngọn núi, dù có chạy ra được ngoài bọn họ sẽ có cơ hội sống sót là bao nhiêu.
Cậu cố gắng không để bản thân hoảng loạn, bám chặt cánh tay đổi phương dọc theo hành lang tối đen mà chạy.
Tiếng ầm ầm chết chóc mỗi lúc một lớn, sự ớn lạnh từ sau gáy không rõ từ đâu truyền đến. Trước mắt một trận cuồng phong, Tổng Hạo Kình lập tức ôm người lăn một phòng trên mặt đất, tránh được sự vùi lấp của tuyết. Họ chưa kịp thở phào được một giây thì trận lũ quét lớn nữa lại xảy đến, Kỷ Diệu bị ôm chặt cứng trong lòng đối phương, cả hai lăm đến một góc khác, nhịp tim ngừng đập giữa chừng.
Tổng Bạch Dương đang ngồi xem báo cáo kết niên của công ty thì bất ngờ nhận được cuộc điện thoại giữa đêm. Ông đặt giấy tờ qua một bên, bắt máy cuộc gọi của trợ lý.
"Có việc gì quan trọng mà gọi vào giờ này?"
"Chủ tịch, không xong rồi... Nhị thiếu và phu nhân của ngài ấy bị vùi lấp dưới bão tuyết rồi."
Ông tưởng mình nghe nhầm: "Sao cơ?... Chuyện xảy ra khi nào?"
"Mới vừa lúc nãy tôi mới nhận được tin."
"Chúng nó sao rồi? Đã tìm được người chưa?"
Đầu dây bên kia ngập ngừng: "Hiện tại chưa rõ thương vong, mới cả trong điều kiện này rất khó tìm kiếm... Chủ tịch, xin ông hãy bình tĩnh."
Tống Bạch Dương gằn giọng: "Tôi làm sao có thể bình tĩnh được. Mau, dù phải đào ba tấc đất trong đêm nay cũng phải tìm thấy chúng."
Cái lạnh khiến cậu từ trong hôn mê tỉnh lại. Cơ thể cậu bị ôm cứng đờ không nhúc nhích được, tuyết vùi một lớp mỏng trê người bọn họ. Cậu khẽ cựa mình, cố mở mắt để thích nghi với bóng tối.
Cơ thể đang đè nặng lên cậu không hề còn chút độ ẩm nào, hơi thở của hắn mong manh như sợi chỉ mỏng vậy. Cậu dùng sức đẩy bả vai đối phương, nhưng vì hắn ôm cậu quá chặt nên phải mất sức rất lâu mới có thể thành công. Cậu thở hắt một tiếng, bàn tay lạnh cóng cuộn vào với nhau, máu dưới lòng bàn chân cũng đã khô cứng từ lúc nào.
Phải mất hồi lâu Kỷ Diệu mới nhìn thấy rõ được mọi thứ, bọn họ bị vùi xuống một cái hồ, cũng may trước đó có một miếng gỗ lớn đổ xuống, chắn được một lượng lớn tuyết ập vào đầu bọn họ.
Cậu lật ngửa Tống Hạo Kinh lên, áp tai vào ngực hắn, cố gắng yên tĩnh hết mức để lắng nghe nhịp tim. Tuy yếu nhưng còn hơn là ngừng đập.
“Tống Hạo Kình, cậu có nghe thấy tôi nói gì không?"
Cậu vỗ nhẹ lên mặt hắn, nhưng đối phương thực sự đã hoàn toàn bất tỉnh, không hề có dấu hiệu phản ứng lại. Cậu bị dọa sợ không ít, nhiều lần phải liên tục kiểm tra nhịp thở và nhịp tim của hắn.
“Hạo Kình, đừng làm tôi sợ."
“Cậu nhất định đừng có chuyện gì đấy.
Bọn họ bị vùi xuống một cái hố không quá lớn cũng không quá nhỏ, may mắn là vẫn đủ cho người lật qua lật lại. Trên người Tống Hạo Kình chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, sờ người hắn cứ lạnh toát từ đầu đến chân, sắc mặt nhợt nhạt, môi tím tái không hề có chút sức sống nào.
Cậu ôm chặt hắn vào trong lòng, muốn dùng hơi ẩm của cơ thể mình sưởi ấm đối phương. Cứ nằm yên như vậy được rất lâu, lâu tới mức cậu không nhận thức nổi thời gian, cuối cùng người hắn cũng ấm lên được một chút. Cậu thở phào một hơi, trong lòng gần như trút bớt đi được rất nhiều u sầu.
Bụng có chút đói, vì lúc nãy không ăn gì ngoài uống vài ly rượu và mấy miếng hoa quả. Cậu đưa tay xoa xoa bụng, như tự trấn an bản thân. Nếu thực sự nơi này lại có thêm đứa trẻ khác, mong rằng nó sẽ không vì việc này mà bị ảnh hưởng.
“Diệu...”
Trong không gian yên tĩnh chết chóc, tiếng gọi thều thào của Tổng Hạo Kình làm cậu đứng tim không ít. Cậu nghiêng đầu nhìn hắn, hắn hơi cúi đầu xuống nhìn cậu, bốn mắt bọn họ nhẹ nhàng giao nhau.
“Diệu, anh không sao chứ?"
“...Cậu tỉnh rồi?”
Cổ họng hắn khàn khàn, nói không rõ tiếng: “Ừ, tôi sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu.”
“Đừng nói điềm gở"
Hắn nhìn cậu cau mày thì khẽ bật cười, đến lúc này vẫn còn cười được.
“Tôi khó khăn lắm mới bắt được anh, nếu không cùng nhau sống đến 100 tuổi thì tôi không cam tâm chết một chút nào."
Cậu ngồi dậy, muốn vạch áo hắn xem vết thương lần nữa: “Bớt nói lại đi, cậu thấy ổn hơn chưa?”
Hắn túm lấy cánh tay của cậu, so bàn tay lạnh lẽo của hắn thì tay cậu ấm áp biết bao. Tổng Hạo Kình áp bàn tay đó lên má mình, thỏa mãn nhắm nghiền mắt lại.
“Ấm quá... Anh biết không, khi tôi vừa tỉnh lại, thứ đầu tiên tôi muốn chạm tới là anh. Trong những cơn ác mộng không có hồi kết, chỉ có ý nghĩ muốn ôm lấy anh là thứ duy nhất đã khiến tôi thoát khỏi đó.
“Đừng nói nữa..
“Diệu, tôi cảm thấy thời gian qua chúng ta ở bên nhau thật giống như giấc mơ vậy, vi diệu tới mức tôi không thể tin được có ngày đẩy xảy đến. Nhưng tất cả đã xảy ra, anh đã ở bên tôi, cho dù là do tôi ép anh...
Càng nói về cuối giọng của hắn càng nhỏ dần, đôi mắt hắn chưa từng mở ra nhìn thẳng vào cậu. Hắn siết chặt lấy tay cậu, run run kề thật sát má vào, hắn vẫn liên tục nói gì đó, vì không nghe rõ nên cậu đã cúi xuống, kề bên ngực đối phương. Ngoài kia là tiếng gió rít gào, tiếng lá cây xào xạc, tất cả những tạp âm đó đều bị cậu bỏ ngoài tai.
Chưa bao giờ, cậu thấy một Tổng Hạo Kình yếu lòng như bây giờ.
“Tôi xin lỗi anh... Tất cả mọi chuyện trước đây, tất cả... là tôi có lỗi với anh. Chỉ vì hồi đó tôi đã từng nghĩ, là do sự xuất hiện của anh và mẹ anh là nguyên nhân đã phá nát gia đình của tôi nên tôi đã căm ghét anh từng ấy thời gian... Nhưng đến cuối cùng tôi nhận ra anh mới là người bị hại, bị phá nát chứ không phải chúng tôi...
“Tôi biết dù có nói bao nhiêu lần lời xin lỗi cũng không thể bù đắp được những tổn thương đó... Diệu, tôi chưa từng mong anh tha thứ mọi lỗi lầm, nhưng nếu có thể tôi mong anh hãy quên hết tất cả hồi ức đau buồn mà tôi đã gây ra, tôi không muốn anh sống trong khổ sở với nó."
Lực tay của hắn dần thả lỏng, má hắn không thể áp tới tay cậu nữa. Cậu ngước đầu lên, đối diện là đôi mắt dịu dàng của đối phương. Hắn mỉm cười, nước mắt từ trong hốc mắt lặng lẽ chảy ra.
“Tôi không cam tâm, nếu không được sống cùng anh tới đầu bạc răng long... tôi không cam tâm chết... Nhưng nếu tôi không thể... anh hãy tiếp tục sống cuộc sống mà không có tôi”
Cậu khẽ lắc đầu, áp trần mình lên trán hắn: “Đừng nói thêm gì cả. Tống Hạo Kinh, cậu sẽ không sao, chúng ta cũng sẽ không sao đâu.”
Hắn nhoẻn miệng cười nhưng mí mắt vẫn dần yếu ớt nhắm nghiền lại, nhịp thở của người vẫn còn đó nhưng tựa như mọi thứ đã xa vời tận chân trời vậy. Cậu không thể nghe thấy bất kì lời thủ thỉ nào của đối phương nữa, cũng không thể nghe thấy tiếng trái tim yếu ớt đập kia. Nỗi đau sâu thẳm như nghiền nát từng tế bào của cậu vậy, sau tất cả cậu chỉ còn có thể ôm lấy gương mặt của hắn mà khóc nấc lên.
“Chính cậu nói không cam tâm nếu không thể sống cùng tôi đến cuối đời mà. Tống Hạo Kình, tôi vẫn chưa hề tha thứ gì hết... tôi chưa tha thứ điều gì hết, cậu không thể nói vài ba câu xin lỗi là xong được.
“Trước đây tôi cũng rất chán ghét cậu, còn oán hận ông trời vì đã tạo ra một kẻ ngông cuồng như cậu... Nhưng tại sao đến khi tôi sẵn sàng chấp nhận mọi thứ rồi thì cậu lại buông xuôi.”
“Tôi đã không bỏ cậu, tại sao lần này cậu lại vứt bỏ tôi ở lại.”
Trong thời tiết khắc nghiệt nhưng đội cứu hộ vẫn phải liên tục tăng ca, nhanh chóng tập trung cứu những người bị vùi lấp trong trận sạt lở tuyết vừa rồi. Ngoài dư luận, còn có tập đoàn lớn Tống gia đến gây áp lực cho họ nên chưa lúc nào ngơi tay được.
Sau 12 tiếng, cuộc tìm kiểm vẫn không có kết quả gì, thời tiết xuống đến tận -10° C, nhiều nơi bị đóng băng khiến cho việc giải cứu gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng sau bao nỗ lực, sau 21 giờ, hầu như tất cả nạn nhân đã được giải cứu thành công, ngoại trừ đôi vợ chồng bên Tống gia.
Đội cứu trợ riêng của Tống gia vào cuộc, sau hơn 26 tiếng cũng thành công tìm ra được vị trí hai người họ bị vùi lấp. Xui xẻo là cái hố họ ở trong đó quá sâu và nhỏ bé nên rất khó để đưa hai người lên cùng một lúc. Họ cử một nhân viên cứu hộ trèo dây xuống, sau khi đưa được người nam omega đang trong trạng thái suy sụp nên thì mới quay xuống mang nốt alpha kia.
Ngay sau khi alpha kia vừa được kéo lên đã có rất nhiều người qua hộ tống hắn lên xe cấp cứu, các bác sĩ y tá liên tục cấp cứu cho hắn. Người nam omega kia vốn đang trạng thái suy sụp thì bất ngờ như phát điên, lao đến muốn ôm lấy alpha của cậu ta.
Khó khăn lắm nhân viên y tế mới tách họ ra được, ngay khi xe cấp cứu chở người alpha kia đi thì omega kia cũng đột ngột ngã ra ngất xỉu.
Trong mơ Kỷ Diệu lần nữa gặp lại mẹ mình. Mẹ cậu chỉ yên lặng nhìn cậu không nói gì, nhưng bà đã mỉm cười, một nụ cười thực sự hạnh phúc. Cậu biết điều đó nghĩa là gì, vì mẹ cũng biết cậu đang hạnh phúc, cậu đang sống với cuộc sống mà cậu mong muốn.
Tiếng tít tít của máy móc làm cậu chợt tỉnh giấc. Cậu mơ màng nhìn trần nhà trắng, nước mắt vô thức lặng lẽ chảy xuống gò má, ướt sũng gối.
Y tá bên ngoài đi vào thay thuốc cho cậu, cô liên tục khuyên cậu đừng căng thẳng quá nhiều, luôn phải giữ cho bản thân tâm trạng thoải mái, không chỉ tốt cho chính mình mà còn tốt cho đứa bé trong bụng. Nghe vậy, cậu nhẹ nhàng sờ bụng mình, một ý nghĩ chợt nảy đến.
Kỷ Diệu rút ống truyền nước ở cổ tay ra, y tá hoảng loạn, chưa kịp nói gì thì đã thấy cậu chạy chân trần ra ngoài. Cậu chạy rất nhanh, đến quầy lễ tân thì hỏi phòng bệnh của Tống Hạo Kinh, ngay sau khi có được số phòng cậu đã không màng tất cả chạy đến.
Trong cuộc đời ta luôn có một thứ mà bản thân mong cầu, và thứ cậu mong cầu chỉ là hạnh phúc giản dị. Chuyện quá khứ đã là quá khứ, cậu sẵn sàng buông bỏ nó để viết tiếp câu chuyện thực tại.
Dãy hành lang chưa bao giờ dài đến như vậy, đi được một đoạn cậu đã thấm mệt, vịn bờ tường nghỉ ngơi, cố gắng hít vào thở ra.
“Diệu.”
Tiếng gọi đó làm cậu sững người lại, Kỷ Diệu ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy thực sự là người kia cậu đã không thể ngăn nổi bước chân của mình. Hắn dang vòng tay rộng lớn ra, ôm chặt cậu vào lòng, hơi ấm lần này thực sự là thật.
Hoàn chính truyện