Khi Tống Hạo Kình chạy vào đến nơi, thứ hắn nghe thấy là tiếng khóc nấc nghẹn ngào của cậu. Hắn đứng bên ngoài cửa phòng, lẳng lặng nhìn cậu gục bên giường của Kỷ Sơ Hạ.
Không khí nơi đây bao trùm cảm giác tang thương và nặng nề, bác sĩ bất lực chỉ còn biết lắc đầu, y tá tiếc thương rơm rớm nước mắt. Ngoài tiếng khóc bi thương của cậu, mọi người đều lặng lẽ đứng ngoài cuộc nhìn.
Cái chết bất ngờ của Kỷ Sơ Hạ thật sự là một cú sốc lớn, từ rất lâu bà đã được điều trị ở bệnh viện Tống gia, dù cho bệnh tình trở nặng cũng không thể đi nhanh như thế được. Nhưng dù khó tin đến đâu, người đã đi rồi thì tất cả mọi thứ chẳng còn quan trọng.
Kỷ Diệu ở bên giường chôn chặt mặt vào lòng bà khóc rất lâu, Tống Hạo Kinh đến bên cạnh vỗ lưng cậu, giờ phút này nói lời an ủi gì cũng vô dụng.
Không lâu sau Tống Bạch Dương cũng đã chạy tới, lúc ông đến bộ dạng vội vã cùng vẻ mặt chua sót khó tin. Ông chậm rãi đi tới bên giường, ánh mắt mờ mịt nhìn gương mặt nhợt nhạt của Kỷ Sơ Hạ. Người vừa mới mất nhưng cơ thể đã lạnh lẽo không sót lại chút hơi ấm nào, nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà, Tống Bạch Dương khổ sở siết chặt lại, trong miệng liên tục nói.
"Sơ Hạ, xin lỗi... Xin lỗi em, tất cả là lỗi của ta..."
Những người không liên quan đã lần lượt đi ra ngoài từ lúc nào, Tống Hạo Kình nhìn bộ dạng đau khổ của người ba, hắn là lần đầu thấy ông như vậy.
Kỷ Diệu vì quá đau thương mà khóc đến ngất đi, hắn hoảng sợ ôm người tìm một phòng đặt lên giường, nhanh chóng kêu bác sĩ tới xem cho cậu. Trong căn phòng kia, chỉ còn lại Tống Bạch Dương ở trong đó rất lâu, đến tận tối cũng không có thêm ai tới làm phiền bọn họ.
Cũng may gần đây hắn chăm sóc cậu tốt nên lần ngất xỉu này không ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Tống Hạo Kình thở phào nhẹ nhõm một hơi,
hắn quay sang nhìn tên bác sĩ, cảnh cáo đối phương phải biết giữ mồm giữ miệng nếu muốn tiếp tục được làm ở đây. Bệnh viện tư Tống gia luôn có ưu đãi tốt với nhân viên nên đối phương cũng không muốn chọc giận Tống nhị thiếu, rất khôn ngoan giữ miệng dù trong lòng thực sự kinh ngạc trước việc người kia mang thai.
Ngay sáng sớm hôm sau tang lễ được tổ chức, không rình rang làm lớn, chỉ đơn giản là vòng hoa và cỗ quan tài lạnh lẽo. Kỷ Diệu vẫn chưa tỉnh dậy, giống như chạy trốn khỏi hiện thực tàn nhẫn vậy, cơ thể cậu tự đưa cậu vào trạng thái ngủ say. Thấy cậu như vậy Tống Hạo Kình vô cùng lo lắng nhưng bác sĩ nói không sao, có khi như này còn tốt hơn để cậu cả đêm đi canh linh cữu.
Tống Hạo Kình có đến một lần thắp hương cho Kỷ Sơ Hạ, ở đây chẳng có mấy ai, hầu hết đều là người ba hắn phải đến trông chừng. Mẹ hắn hay Tống Yến đều chưa một lần đặt chân tới đây, đối với bọn họ cái chết của Kỷ Sơ Hạ không phải vấn đề gì to tát, lúc sống không quan trọng chết đi càng không để tâm.
Bài vị của bà để ngay chính giữa sảnh, lạnh lẽo và đơn độc, không một người ở trông giữ linh cữu. Tống Hạo Kình chỉ nán lại một lúc thắp nén hương, vốn dĩ lúc đầu hắn không có cảm tình với bà nhưng vì Kỷ Diệu nên hắn có trách nhiệm thay mặt cậu đến đây.
Đến tận lúc linh cữu được chôn cất Kỷ Diệu mới tỉnh lại, lần này cậu không còn khóc lóc thảm thiết như trước nữa, đổi lại tinh thần sơ xác hơn. Tống Hạo Kình đưa cậu đến nơi bà được chôn cất, ở đây là vùng đất đẹp rất phù hợp an táng.
Nắng vàng đổ nhẹ trên cỏ xanh, trời xanh mây trắng thoáng đãng, khác hoàn toàn với ngày mà bà mất. Khi linh cữu được đặt vào khoảng đất trống chính giữa, Kỷ Diệu suy sụp gần như muốn nhào về phía trước, hắn giữ lấy vai cậu, yên lặng cùng cậu chứng kiến từng xẻng xúc đất lần lượt vùi xuống. Kết thúc một đời người, chết là hết, những ân oán hận thù xưa cũ theo gió mà tan.
Suốt cả quá trình Tống Bạch Dương không hề tới đây, chỉ có Tống Hạo Kình và Kỷ Diệu kề sát nhau đứng chứng kiến bia mộ dựng lên. Cậu cầm lấy bó hoa cúc vàng đặt trước, ngồi xuống vuốt ve chữ trên bia mộ đá.
"Mẹ... người hãy yên nghỉ nhé. Con sẽ sống tốt, sẽ sống thật tốt.."
Vì Kỷ Sơ Hạ vừa mới mất nên Tống Bạch Dương kêu Kỷ Diệu có thể nghỉ học hai tuần cho đến khi bớt đau buồn. Cậu không từ chối, nghe theo mọi sắp đặt của ông ta.
Kỷ Diệu và Tống Hạo Kình cùng trở lại Thượng Hải, cậu vẫn chưa phải đi học nên ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian, chỉ có hắn là vẫn phải đi học.
Tống Hạo Kình thuê người đến phụ trách ăn uống cho cậu và cả bác sĩ riêng để theo dõi trong tình hình mang thai, lúc này họ có thể giấu được đến lúc nào hay lúc đó. Chỉ cần Tống Yến không nói ra thì Tống Bạch Dương và Diệp Hồng cũng không thể biết.
Ba tháng đầu thai kỳ là khoảng thời gian ốm nghén kinh khủng nhất. Mới sáng sớm mở mắt ra Kỷ Diệu đã ôm ngực trong nhà vệ sinh nôn mửa không ngừng, Tống Hạo Kình một bên vỗ lưng cậu một bên lo lắng không biết làm cái gì. Không chỉ buổi sáng, bất cứ lúc nào cậu cũng khó chịu nôn nghén, đôi lúc bụng dưới đau nhức.
Hắn ở bên luôn nhả pheromone trấn an, mong điều đó có thể xoa dịu bớt sự khổ sở của cậu. Omega trong thời kỳ mang thai đặc biệt quấn người, dù cậu không thích hắn nhưng không bao giờ từ chối ngủ trong lòng, đôi khi họ sẽ có những hành động thân mật hơn.
Kỷ Diệu kén ăn vô cùng, cậu chỉ thèm mỗi đồ chua, cả ngày chỉ ăn chua chứ không ăn thứ khác. Tống Hạo Kình phải dỗ dành hoặc bắt ép mãi cậu mới chịu ăn lấy một chút thức ăn khác, nhưng chẳng ăn được nhiêu lại nôn mửa không ngừng. Người cậu đã vốn gầy giờ dần dần lại như da bọc xương.
Hắn thuê chuyên gia dinh dưỡng đến soạn thực đơn từng bữa cho cậu, lâu dần có chút khởi sắc hơn, ít nhất cậu cũng vì chính mình và đứa bé mỗi bữa cố gắng ăn nhiều hơn một chút.
Hắn không biết những chuyện mình đang làm có tới tại Tống Bạch Dương hoặc mẹ hắn hay không, nhưng may mắn là họ suôn sẻ trải qua được thêm một tháng nữa, lúc này cậu đã mang thai được 10 tuần, tình trạng ốm nghén càng dữ dội.
Ngồi trên giảng đường học mà lòng hắn lúc nào cũng lo lắng không yên, không tập trung được bất cứ thứ gì, chẳng kịp đợi tới khi hết tiết hắn đã đi nhanh về nhà. Hôm nay thật bất ngờ có người tới chỗ bọn họ, chính là Tống Yến.
"Anh hai, anh tới đây làm gì?"
Kỷ Diệu và Tống Yến đều ngồi ngoài phòng khách nói gì đó, nhưng ngay khi hắn mở cửa vào thì lập tức im lặng. Hắn đi tới bên cạnh cậu, đem người ôm vào lòng bảo vệ.
"Đây là con của chúng em, chúng em sẽ không bỏ nó đâu."
Hành động quá mức thân mật này của hắn khiến khó chịu, cậu hơi giấy ra nhưng bị đối phương ghìm chặt không buông. Cậu ái ngại nhìn Tống Yến đối diện, sắc mặt anh ta trông còn tệ hơn cậu. Cũng phải, hai người em trai của anh ta đang tình tứ ôm ấp như vậy, người làm anh nào sẽ nhìn nổi.
Tống Yến cau mày, hừ lạnh: "Bớt diễn trò lại đi, lần này tôi đến đây chỉ muốn nhắc nhở hai người che giấu cẩn thận vào, không chỉ Tống gia mà còn có người bên ngoài đang nhìn vào chúng ta đấy.
"Họ có nhìn vào Tống gia cũng chỉ nhìn vào hôn lễ sắp tới của anh. Anh hai, lo mà đối phó với ba và tiểu tình nhân của mình đi."
"Chuyện của tôi làm cậu bận lòng rồi. Nhưng cậu không cần lo, dù tôi có cùng chục tình nhân bên ngoài sinh đàn con cũng không ảnh hưởng gì đâu."
Nói đoạn anh ta đứng lên, tay đút vào túi quần, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống hai người bọn họ.
"Chính các cậu mới là người phải sống trong lo sợ."
Nói hết câu Tống Yến rời đi luôn mà không thèm nhìn lại, Tống Hạo Kinh nhìn anh ta ra khỏi nhà trong lòng mới chút bớt căng thẳng. Kỷ Diệu đẩy hắn ra, cậu dịch người cách xa đối phương.
"Tôi về phòng"
Hắn kéo lấy tay cậu: "Anh ấy có làm khó anh không?"
"Không, chỉ nhắc nhở vài câu thôi."
"Tống Yến nói gì?"
Cậu liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Tôi mệt rồi, muốn về phòng nghỉ ngơi."
Cậu không muốn nói, hắn cũng không thể bắt ép cậu nói. Hắn để cậu về phòng, còn mình lấy máy ra kiểm tra camera trong phòng khách. Chất lượng âm thanh của camera trong nhà thường thu âm rất tốt, nhưng giống như cả hai đều cố tình nói nhỏ vậy, suốt cả clip hắn đều không nghe rõ câu nào.
Tống Hạo Kình bỏ máy tính bảng qua một bên, hắn mệt mỏi ngửa cổ ra ghế nhìn lên trần nhà. Cuộc sống như bây giờ liệu có thể kéo dài đến bao lâu.
Để không khiến bên Tống Bạch Dương nghi ngờ, sau khi tình trạng ốm nghén đỡ hơn Kỷ Diệu đã tiếp tục đi học lại. Omega trong thời kỳ mang thai pheromone thường có mùi nồng và đặc biệt hơn, điều này thường rất khó che giấu, nếu dùng thuốc để giảm bớt mùi sẽ ảnh hưởng không tốt đến thai nhi.
Kỷ Diệu vốn cũng không quen biết ai trong trường mấy, cậu không thường tiếp xúc với họ nên đôi khi họ ngửi thấy mùi hương của cậu chỉ cho rằng cậu là một omega bình thường. Tống Hạo Kình thường kè kè bên cậu nên không có ai dám đến gần bắt chuyện hay làm quen, đến cả học trưởng Dư Ân cũng không hiểu sao dạo này chẳng thấy đâu.
Kỷ Diệu dần chấp nhận với hiện thực bây giờ, đôi khi nhìn xuống cái bụng dần lớn lên dưới lớp áo, cậu không còn cảm xúc quá mức kích động như trước nữa. Đứa trẻ này dù sao cũng đã đến, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Cuộc sống sinh hoạt của hai người họ không còn quá mức tùy tiện như trước kia nữa. Lúc trước đêm nào Tống Hạo Kình cũng là người đòi hỏi làm tình không biết bao nhiêu cho đủ, giờ đây hắn biết kìm chế chỉ dám ôm người trong lòng vỗ về ngủ. Chỉ là những đêm gần đây, bụng cậu lại đột nhiên đau nhói.
"Anh sao vậy? Đừng gập người như thế, để tôi xem nào."
Hắn lật chăn lên xem người bên cạnh. Kỷ Diệu vì quá đau đớn mà cong người
ôm chặt lấy bụng mình, trán cậu chảy đầm đìa mồ hôi, mắt nhắm nghiền không mở nổi, trong miệng còn kêu râm ran không ngừng.
"Tống Hạo Kình...đau quá, con...con tôi..."
Hắn hoảng sợ tìm điện thoại gọi bác sĩ tới, chỉ 10 phút sau ông ta đã có mặt. Bác sĩ kiểm tra một lúc, sau khi trầm tư suy ngẫm thì nói với hắn.
"Không quá mức đáng ngại, bây giờ đau bụng là hiện tượng bình thường của thai kỳ, cậu có thể xoa dịu nhiều hơn một chút."
Hắn cau mày: "Mấy ngày hôm nay tôi lúc nào cũng thường xuyên dùng pheromone bản thân xoa dịu anh ấy, nhưng anh ấy vẫn bị đau bụng."
Bác sĩ bỏ mắt kính ra: "Vậy làm những chuyện thân mật hơn chẳng hạn?"
Nghe vậy người trên giường khẽ động, Kỷ Diệu lật người nhìn sang hắn, Tống Hạo Kình cũng đưa mắt nhìn cậu, hắn do dự mím môi.
"Nhưng anh ấy không phải đang mang thai sao, lỡ như ảnh hưởng tới đứa bé."
"Thai nhi cũng gần được ba tháng rồi, quan hệ vừa phải sẽ giúp cho cả omega và đứa bé tốt hơn."