Cái ngày mà cả hai đến biệt thự ngoại thành đó, Tống Hạo Kinh vẫn còn nhớ rõ từng chuyện xảy ra. Hắn nhớ mình đã dạy cậu cưỡi ngựa, nhớ cậu đã bị ngã ngựa do con ngựa của Đới Tử Nguyên đột nhiên mất kiểm soát, nhớ cả cái lần vô tình làm cậu ngã khỏi giường giữa đêm.
"Tống Hạo Kình... bụng tôi đau quá...
Đó là những lời cậu liên tục lặp đi lặp lại một cách thều thào bất lực, lúc hắn ôm cậu xuống dưới nhà cơ thể cậu còn tê lạnh từng đợt.
Sự ớn lạnh ngay lập tức tràn vào trong lồng ngực, hắn run rẩy siết chặt tay câu.
"Là tôi... chính tôi khiến con biến mất sao?"
Đôi mắt hắn dần đỏ lên, Kỷ Diệu nhìn đối phương rồi nhìn xuống bàn tay đang bị hắn siết chặt. Dù có hận đối phương đến đâu, trong chuyện này cũng không thể đổ hết tất cả trách nhiệm cho hắn.
Cậu khẽ lắc đầu: "Không phải, lúc đó đứa bé vẫn còn."
Hắn nhớ ra: "Là Tần Kiều đúng không?"
Chợt ngộ ra, tự thì thào một mình: "Là cô ta, cô ta đã giết con của chúng ta."
Cậu từng nói chính cô ta là người đẩy mình xuống đồi, chính là sau đó Tần Kiều có dẫn cậu đi, khiến cậu không thể cùng hắn đến bệnh viện, bọn họ đánh mất đứa con đầu tiên.
Tống Hạo Kình ôm mặt cúi đầu bên giường, hắn cứ ngồi im lặng như vậy rất lâu, không lớn tiếng tức giận, cũng chả khóc lóc thảm thiết. Kỷ Diệu đờ đẫn nhìn ra cửa sổ, nắng vàng chiếu đến bên giường, cậu đưa tay ra hứng lấy một chút tia nắng, trong lòng tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào.
Los Angeles luôn là thiên đường của giới nhà giàu đến đây ăn chơi thác loạn, quán bar, sòng bạc, khách sạn, nhà hàng năm sao ngày đêm chìm đắm trong ánh đèn led không bao giờ tắt.
Từ nhỏ Tần Kiều đã ở đây điều trị bệnh, cô ta được sắp xếp quản gia, đội ngũ chăm sóc thể chất và vệ sĩ đầy đủ không thiếu cái gì. Dù bên này không phải vùng đất mà Tần gia kiểm soát tới được, nhưng tuyệt nhiên cô ta làm loạn tới mức nào cũng chẳng ai dám đụng đến. Vì thế lực mafia ở Mỹ có dây mơ rễ má với Tần gia từ trước đó, người muốn đụng đến cô ta vẫn phải xem bản thân có đủ bản lĩnh không.
Vẫn như mọi hôm, sau 12h đêm là lúc những bữa tiệc tùng sôi động nhất, Tần Kiều cùng đám bạn rượu lâu năm quẩy thật sung trong hộp đêm cùng các chàng trai sáu múi bên cạnh. Rượu vào quá nhiều, vỏ chai lăn lóc dưới đất đếm không xuể, lúc mơ mơ màng màng cô ta được một người dí vào tay chút thuốc phiện rủ hút.
Tần gia luôn kiểm soát nghiêm ngặt cuộc sống thác loạn của cô ta. Ăn chơi, hút thuốc rượu thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được đụng vào ma túy và thuốc phiện. Nhưng đứng trước lời dụ hoặc mật ngọt, cộng thêm sự kích thích quá đỗi vui sướng mất hồn đêm bay, cô ta gần như quên hết tất cả, cùng những người trong phòng hút đến mà nghiện.
4 giờ vào mùa đông trời vẫn còn tối, sương mù bên ngoài dày đặc. Tần Kiều bị cơn lạnh buốt làm giật mình tỉnh giấc, cô ta ôm đầu kêu lên một tiếng, cổ gắng lắc đầu thật mạnh để giảm bớt đau đớn do thuốc. Phải mất một lúc mắt mới thích nghi được, cô ta đưa tay dụi mắt, bàng hoàng phát hiện bản thân đang ngồi ở ghế lái xe. Đây là xe của cô ta, không hề xa lạ nhưng con đường trước mặt lại rất xa lạ.
Đoạn đường heo hút không bóng người, đèn led lúc chớp lúc bật quỷ dị vô cùng. Có tiếng gì đó lụng cụng trước đầu xe, Tần Kiều lấy hết dũng khí đi xuống, cúi xuống nhìn đầu xe mình.
"Á..a a..."
Xác chết trước đầu xe đang thoi thóp kêu ri rỉ, trong mồm không ngừng trào ra máu, một cánh tay bị kẹp nát trong bánh xe, máu đỏ chảy dài đến giày cao gót cô ta. Tần Kiều hoảng sợ lùi về đằng sau, đầu óc rối lên, cô ta không nhớ bất cứ chuyện gì đã xảy ra, không nhớ mình lái xe lúc nào, cũng chẳng thể nhớ nổi làm sao đâm chết người.
Tất cả ý nghĩ trong đầu giờ đây chỉ có chạy trốn, cô ta vội vàng bò vào trong xe, loay hoay đề ga rồi xoay vô lăng rời đi. Tiếng kêu cứu thảm thiết đầy chết chóc của người kia vẫn bám dai theo, tay cầm lái run rẩy từng đợt, cuối cùng đi được chẳng được bao lâu thì cô ta đâm vào cột điện gần đó.
Chiếc xe sang được thiết kế có phao cứu hộ hộ cùng an toàn không hề bị xây xát gì. Tần Kiều như nhặt lại được một cái mạng, vội vàng muốn mở cửa xe ra nhưng cửa đã bị kẹt, cố gắng hết sức cũng không đẩy ra được. Bất ngờ từ trong bóng đêm, có một kẻ đi tới dùng gậy bóng chày đập thẳng vào cửa kính xe.
"Á... cứu mạng, làm ơn... làm ơn đừng giết tôi."
Cô ta bò qua ghế bên cạnh mở cửa xe nhưng cửa vẫn bị kẹt, người trong bóng tối kia ung dung đi vòng qua đó, không hề nhân nhượng lại vung gậy đập thật mạnh vào cửa m. Cửa kính vỡ tan tành không còn lại gì, Tần Kiều lùi người về phía sau nhưng bị đối phương chui vào túm được chân lôi cả người ra từ cửa sổ xe.
"Cứu mạng... Đừng giết tôi, làm ơn... Tôi có rất nhiều tiền, anh muốn bao nhiêu tôi đều có..."
Cô ta bị ném ra giữa đường, người kia vẫn đứng trong bóng tối quan sát, không lên tiếng cũng không hành động manh động. Sau khi cô ta khóc lóc một hồi xin tha thì mới bình tĩnh được một chút ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt. Trời vẫn chưa sáng, mây mù vẫn dày đặc một phần bởi ô nhiễm không khí, dù cố thế nào cô ta cũng không thể thấy nổi gương mặt người kia. Nhưng nụ cười của kẻ đó cả đời Tần Kiều cũng chẳng thể quên, sự ớn lạnh dọc theo sống lưng.
"Tần đại tiểu thư, cuộc đời của cô đến đây là tàn rồi"
Chất giọng khàn khàn giống như của người nghiện hút thuốc lâu năm. Đối phương nói một câu như vậy rồi cười lớn một tiếng quái dị, cô ta ngỡ ngàng, chưa kịp làm gì thì giật mình nghe thấy tiếng tít còi dài của xe tải. Ranh giới giữa sự sống và cái chết vô cùng nhỏ bé và mong manh, nó chỉ đếm bằng giây, và trong gang tấc Tần Kiều dùng hết sức bò dậy chạy vào lề đường.
Phía đối diện người bí ẩn kia chẳng còn thấy nữa, chiếc ô tô lúc đầu bị đâm vào cột điện đột ngột bốc cháy dữ dội, lửa bén rất nhanh đã thiêu đốt tất cả đống sắt vụn đó. Tần Kiều nhìn đám lửa lớn kia phát hoảng, cô ta ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời bị mây mù giăng kín không thấy nổi một ánh sáng bình minh. Trong lòng bủa vây những dự cảm chẳng lành.
Phó Hải đến bệnh viện báo cáo kết quả cho Tống Hạo Kình. Tống Hạo Kinh vô cùng hài lòng với kết quả làm việc của cậu ta, hai người ở hành lang thoát hiểm nói qua nói lại vài câu, chủ yếu là hắn muốn sắp xếp một chút chuyện cho tương lai vì khả năng cao sẽ không tránh khỏi những vấn đề phát sinh.
Sau khi nói chuyện xong, Tống Hạo Kình trở về phòng bệnh của Kỷ Diệu, trước lúc đó hắn có kêu người nấu thức ăn tẩm bổ mang đến đây. Dạo gần đây cậu được hắn chăm sóc tốt, trông sắc mặt cũng khá hơn trước rất nhiều, có điều một câu cũng không buồn mở miệng nói.
Hắn biết cậu không muốn giữ đứa trẻ này, vì giữa họ còn quá nhiều khúc mắc, những vấn đề đó không hề đơn giản chút nào, một khi chuyện cậu mang thai lộ ra đến tai Tống gia thật sự sẽ thành chuyện lớn. Hắn muốn giấu, muốn bảo vệ chu toàn cho cậu và con, nhưng cậu chỉ một lòng muốn bỏ nó. Dẫu sao còn hắn ở đây, cậu không muốn sinh cũng phải sinh nó ra.
Người bên ngoài đến đưa hắn đồ ăn và hoa quả tráng miệng, Tống Hạo Kinh cầm lấy chúng và mang vào phòng. Bước vào trong, căn phòng bệnh rộng rãi không một bóng người. Hắn tưởng cậu trong nhà vệ sinh nên gọi một tiếng nhưng hoàn toàn không có ai đáp lại.
Đặt đồ ăn trên bàn, hắn để ý thấy điện thoại cậu bỏ lại trên giường, cầm lên xem thì thấy có một cuộc gọi đến trước lúc tắt máy. Tống Hạo Kình hoài nghi gọi lại, đầu dây vang lên ba tiếng tít chờ đợi thì có giọng nói đáp lại bên kia.
"Kỷ Diệu, cậu đến đâu rồi, bác Kỷ sắp không được rồi."
Tiếng nói thúc giục đầy đau đớn cùng bất lực, hắn nhận ra đây là giọng nói của y tá thân cận Kỷ Sơ Hạ. Nếu đúng theo lời cô ta nói, bà ta đã gặp phải chuyện gì sao.
Tiếng thút thít đứt quãng ở đầu dây bên kia khi có khi không, trong miệng nữ y tá vẫn không ngừng kêu cậu tới đi. Tống Hạo Kình vội bỏ điện thoại qua một bên, hắn chạy thật nhanh ra khỏi bệnh viện, bắt xe đến bệnh viện tư nhân Tống gia.
Hôm qua rõ ràng trời xanh còn đẹp, thế mà giờ đây đã chuẩn bị đón một cơn bão lớn, mây đen phủ kín mọi ngóc ngách trực chờ trút xuống mưa lớn.