Sau khi quay lại nhà trọ, Thời Niên lấy áo vest của mình ra, đầu tiên là cậu kiểm tra cổ áo, phát hiện đã được giặt sạch không nhìn ra một chút dấu vết, sau đó Thời Niên bỏ áo vest vào lồng chống bụi, thận trọng treo trong tủ quần áo, cậu nghĩ trước khi đồ vest mới làm xong nói không chừng còn có cơ hội mặc bộ này khi ra ngoài.
Chính là cái gọi là nhớ mãi không quên tất có tiếng vọng, ngày hôm sau Kha Doãn đã liên lạc Thời Niên, nói là có một tiệc nếm rượu gửi thư mời, hỏi Thời Niên có muốn đi cùng hay không, lần này là một tòa soạn tạp chí rượu vang mới ra mắt tổ chức, đầu tiên là tuyên truyền cho tạp chí thuận tiện quảng cáo cho thương hiệu, thứ hai thì cũng có ý tuyển nhân sự, nghe nói toà soạn bây giờ thường xuyên nhờ người ngoài viết bài, Kha Doãn cũng nhận một chuyên đề, nhưng anh bề bộn nhiều việc, cũng không thể kỳ nào cũng viết, cho nên anh muốn lần này dẫn Thời Niên theo, tiện thể đề cử một chút. Nhưng mà bởi vì đây là tòa soạn mới, cho nên Kha Doãn nói thẳng quy cách của tiệc nếm rượu không quá cao, khách mời đều là người hành nghề rượu vang chiếm đa số, phần lớn là sommelier giống anh còn có giảng viên, cũng không có người đại diện cao cấp.
Thời Niên tất nhiên nói cũng không sao, Kha Doãn chịu cho cậu cơ hội như vậy đã làm cậu vô cùng vui vẻ.
Dù sao các bạn học của cậu không phải học bài trong phòng tự học thì là rửa thùng rượu trong vườn nho, so sánh với bọn họ Thời Niên đã đủ may mắn.
Chủ nhật học xong chương trình chuyên gia phê bình rượu Kha Doãn liền cùng Thời Niên tới tiệc nếm rượu.
Thời Niên vẫn mặc bộ đồ vest cũ đó.
Hôm trước cậu tới cửa hàng nhà Khương Hoán áo đồ lần đầu tiên, thay vì nói là áo, không bằng nói là miếng vải, Thời Niên không hiểu mấy chuyện may quần áo này cho lắm, dù sao ba của Khương Hoán chỉ là khoác rồi ướm lên người cậu, sau đó ông vẽ lên vải, lại ghi vào sổ mấy con số rồi kêu Thời Niên mấy ngày nữa lại tới thử.
Ngày thử đồ còn xảy ra một khúc nhạc đệm, lúc Thời Niên đi Khương Hoán không ở tiệm, mẹ Khương Hoán nói Khương Hoán đang ở nhà nấu cơm, họ mở tiệm phải có mặt ở tiệm xuyên suốt, sắp đến giờ cơm nên Khương Hoán về nhà nấu cơm, sau đó nhân lúc còn nóng lại đem tới cho họ.
Chuyện này làm Thời Niên rất giật mình, cậu cho rằng bàn tay xinh đẹp kia của Khương Hoán trừ chơi bóng và đánh người ra thì chẳng còn tác dụng gì nữa, không nghĩ tới lại còn có thể dùng để nấu cơm.
Có thể ăn không...
Dường như là nhìn thấy nghi vấn của Thời Niên qua biểu cảm của cậu, mẹ Khương Hoán cười nói, đồ ăn hồi xưa đem qua cho Thời Niên đều là Khương Hoán nấu.
Mẹ Khương Hoán giải thích khi đó vợ chồng họ quá bận việc, lúc Khương Hoán nghỉ ở nhà đều là Khương Hoán nấu cơm, cho nên khi đó cũng là Khương Hoán nấu, nấu xong còn đem qua cho Thời Niên.
Lúc đi Thời Niên vẫn trong trạng thái kinh ngạc, mẹ Khương Hoán thâm sâu nói với cậu Khương Hoán luôn quan tâm cậu rất nhiều.
"Khương Hoán chỉ có mình con là bạn, các con chơi với nhau nhiều nhiều lên, Tiểu Niên con tính cách tốt, có đi đâu chơi thì dắt Khương Hoán nhà cô theo với." Mẹ Khương Hoán dùng giọng gần như khẩn cầu nói.
Quay đầu lại ngay cả tính cách mình thế này cũng được gọi là tốt, Thời Niên lặng lẽ nghĩ, sợ rằng tình trạng của Khương Hoán không tốt lắm.
Mặc dù hôm nay Thời Niên mặc đồ vest cũ, nhưng cà vạt là hàng mới, hôm đó cậu đi làm, lễ tân cho cậu một gói hàng, nói là mới ship đến. Thời Niên mua đồ trước giờ không để địa chỉ chỗ làm, nhưng trên gói hàng đúng là tên mình, cậu nghi ngờ mở hàng, phát hiện bên trong là cái hộp rất đẹp, sau khi mở ra bên trong là một chiếc cà vạt.
Bên dưới cà vạt có tấm thẻ, viết một vài lời chúc phúc, ký tên là công ty của Liên Thanh.
Thời Niên nhắn tin hỏi Liên Thanh chuyện gì vậy, Liên Thanh nói đây là quà lưu niệm, tất cả những người tham gia tiệc nếm rượu đều có.
Nghe là mọi người đều có, Thời Niên mới yên tâm thoải mái lấy ra dùng.
Không thể không nói công ty Liên Thanh thật rộng lượng, chọn màu sắc kiểu dáng cà vạt đẹp không nói, thương hiệu cũng rất có danh tiếng.
Ngay cả Kha Doãn cũng khen cà vạt rất đẹp, Thời Niên trong đầu nghĩ hôm đó nếu anh cũng đi anh cũng sẽ có.
Sau khi vào hội trường Kha Doãn đã bị người vây quanh, dù sao cũng là giảng viên nổi tiếng của cơ quan lớn, ở trong nước không nói là số một, cũng là nhân vật có sức ảnh hưởng trong top 10, cho nên rất nhiều người đến nói chuyện với anh.
Thời Niên là một kẻ vô danh tiểu tốt đến cấp ba cũng không có, ở đây tất nhiên phải cẩn thận dè đặt, cậu biết Kha Doãn không rảnh quan tâm đến mình, bèn nói với Kha Doãn mình đi một vòng, Kha Doãn nói lát nữa nói chuyện xong anh tìm Thời Niên ngay.
Toàn soạn cũng chưa có danh tiếng gì, nghe nói là mới ra mắt, nhưng tiệc nếm rượu tổ chức rất rầm rộ, bên ngoài là hội trường lớn, bên trong là hội trường nhỏ.
Bây giờ Thời Niên đang hội trường lớn, nơi tổ chức rất lớn, sô pha cũng nhiều, còn bố trí tiệc ngọt, người tham gia đều là tụ tập tốp ba tốp năm tán gẫu, không khí rất thoải mái.
Phía sau hội trường lớn còn có một hội trường nhỏ, vừa rồi lúc Thời Niên xoay qua chỗ khác nhìn thử, bên trong là một bài dài mẫu nếm rượu, mỗi một chỗ ngồi đều để phiếu đánh giá mùi hương và laptop còn có nước lọc các loại.
Kha Doãn thật sự rất được hoan nghênh, lúc MC mời người tổ chức buổi tiệc lên phát biểu, Kha Doãn vẫn còn ở vị trí cũ không di chuyển, anh ở từ xa nháy mắt với Thời Niên, Thời Niên đành chọn một chỗ cũng gần anh ngồi xuống trước.
Lúc ngồi xuống Thời Niên còn nghĩ đừng bảo tạp chí này cũng là Liên Thanh làm nha, nói như vậy, họ đúng là rất có duyên.
Nhưng khả năng này cơ hồ là không, cậu trở về cũng tìm thông tin về Liên Thanh, biết hắn mới du học ở học viện rượu vang từ nước ngoài trở về, vào công ty nhà mình, chuyên tâm sản xuất loại rượu vang mà hắn đang nghiên cứu, tạm thời chưa có ý định xuất khẩu.
Nhưng Liên Thanh không muốn tiến quân xuất khẩu không có nghĩa là những người khác không nghĩ.
Lúc Diệu An đứng trên sân khấu có thể nói là ngọc thụ lâm phong, anh đeo kính gọng vàng, mặc đồ vest kiểu Anh, lúc không cười mi mắt như tranh vẽ dễ thân cận, lúc cười khiến người như mộc xuân phong, lúm đồng tiền hai bên má dụ cho người ta nhìn chăm chú.
Nhà tư bản thật là không lỗ hổng, Thời Niên nghĩ mặc dù không phải Liên Thanh đứng trên sân khấu, nhưng gặp Diệu An ở đây cũng thật sự là trùng hợp, cũng không biết là chuyện gì, cứ cảm thấy sau khi hẹn chịch với Liên Thanh, cuộc sống một đường thẳng của mình bắt đầu lệch quỹ đạo.
Sau khi đủ kiểu người phát biểu xong, mọi người dời bước vào hội trường nhỏ bên trong, đây mới thực sự là nơi nếm rượu.
Trong hội trường nhỏ Thời Niên cũng không thấy Diệu An, cậu nhớ hôm đó Diệu An nói mình căn bản không hiểu rượu vang cũng không thích uống rượu vang, lúc ấy nhìn biểu cảm của Diệu An nghe giọng điệu của Liên Thanh, Diệu An nói những lời đó cũng không giống như đang nói dối, nếu không có hứng thú với rượu vang cần gì phải làm tạp chí rượu vang chứ?
Chẳng lẽ là vì kiếm tiền ư?
Không biết doanh số bán ra của quyển tạp chí này như thế nào, dù sao quyển tạp chí rượu vang lâu đời trong học viện Thời Niên theo học trong mắt học sinh đều là đồ miễn phí mượn xem trong thư viện, dù là bỏ tiền ra mua thật, cũng là một người mua, cả ký túc xá dùng chung.
Nhưng loại này tạp chí có lẽ cũng không kiếm tiền bằng doanh số bán hàng, chắc chủ yếu là họ dựa vào marketing.
Cũng ví như tiệc nếm rượu hôm nay, lúc Thời Niên đến đây thì phát hiện trên biển hiệu ngoài cửa có nhiều tên nhà tài trợ đến nỗi khó thể bỏ qua.
Trừ thương hiệu rượu vang có tiếng, còn có một vài thương hiệu thời trang, thậm chí còn có mấy thương hiệu xa xỉ.
Cũng bao gồm cửa hàng đồ lót Thời Niên đã từng làm việc.
Rượu vang và đồ lót liên quan gì nhau nhỉ?
Mua một thùng Burgundy tặng một chai rượu kích dục?
(khúc này bị *** nên toi chém theo ý toi hiểu hihi)
Burgundy là một thương hiệu đồ lót nổi tiếng
Quần lót còn có thể là ngẫu nhiên, trong đó còn có mẫu X, mẫu quần lót hot nhất, thì có thể, ừm, có thể đăng Weibo Xiaohongshu gì đó lấy le?
Nghĩ như vậy hình như cũng rất có ý nghĩa, khui thùng rượu cũng có cảm giác mở blind box, ít nhất các KOL chắc rất thích.
A, chợt nhớ tới, lúc mình làm ở cửa hàng đồ lót có ép Liên Thanh mua một mẫu jockstraps, size XL, cũng không biết Liên Thanh có mặc chưa.
Nhưng cái mông hắn không vểnh lắm, mặc vào không chắc sẽ đẹp, không giống mình, nhìn thẳng là đường núi nhìn nghiêng là đỉnh núi.