Câu trả lời của Thời Niên khiến cho Tùng Sơn khá kinh ngạc, hắn nhếch một bên môi cười công nghiệp nói:
"Liên Thanh có biết cậu thế này không?"
Thời Niên nghiêm túc bắt đầu thấy Tùng Sơn phiền, mặc dù họ cũng mới quen, nhưng Thời Niên cảm thấy Tùng Sơn khó hiểu, mặc dù mình không quan tâm chuyện thế thân hay không thế thân, nhưng không có nghĩa sẽ để Tùng Sơn nói liên tục hết lần này đến lần khác như vậy, mà hành động của Tùng Sơn giống như hồi đi học trong mỗi một đoàn thể nhỏ cũng sẽ có một kẻ làm gậy chọc cứt, nói xấu người này nhiều chuyện người kia, chính chủ tới thì lại ra vẻ anh em tốt chị em tốt, rất đần độn.
Dĩ nhiên chuyện này còn có một khả năng khác.
Thời Niên bật cười, ôn nhu nói với Tùng Sơn:
"Hắn không chỉ biết hơn nữa còn rất thích, hắn nói thưởng thức tôi ngay thẳng như vậy, thành công hấp dẫn sự chú ý của hắn."
Nụ cười của Tùng Sơn lập tức cứng trên mặt nhất thời không thu về được, nụ cười cứng đờ hỏi Thời Niên:
"Liên Thanh lại thích cậu thô lỗ như vậy?"
Thoạt nhìn là khả năng thứ hai, Thời Niên nghĩ, ngoài miệng nói không thích Liên Thanh, trong lòng không chừng thích thành cái gì rồi, cho nên mới nói mấy câu trà xanh như có như không này, cấp bậc của hắn nhiều nhất cũng chỉ tới học sinh cấp hai thôi, không thể cao hơn nữa.
Vì vậy Thời Niên cũng cho Tùng Sơn câu trả lời mong muốn nhất: "Đúng vậy, hâm mộ chứ?"
Thời Niên vừa thốt lên xong, sắc mặt Tùng Sơn thay đổi ngay, cánh tay hắn nâng lên nghiêng đầu một cái, dáng vẻ thô lỗ liền hiện ra.
Mặc dù Thời Niên không muốn bởi vì Liên Thanh mà đánh nhau với người khác, nhưng nếu Tùng Sơn đánh thật, Thời Niên nhất định cũng đánh không lại, dẫu sao Thời Niên mặc dù là một beta nhưng cậu cũng là một con gà yếu.
May mà ngay lúc giương cung bạt kiếm Liên Thanh kịp thời xuất hiện, hắn thấy hai người đứng ở quầy thu ngân lâu quá không quay lại không biết đang làm gì, hắn bèn ném Diệu An tới xem coi có chuyện gì xảy ra:
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Tùng Sơn xuyên qua vai Thời Niên nhìn thấy Liên Thanh đi tới thì để cánh tay xuống, biểu tình trên mặt cũng lập tức nhu hòa, Thời Niên thấy hắn như vậy, không nhịn được "A" một tiếng.
Liên Thanh đi tới vỗ vai Thời Niên, nhướng mày nói có phải không trả nổi tiền cơm cho nên đang trả giá hay không, Thời Niên nhìn đầu sỏ, nghiêng đầu sang chỗ khác lười để ý hắn.
"Không có gì, chỉ trò chuyện với Thời Niên một chút mà thôi." Tùng Sơn cười đưa hóa đơn đã thanh toán cho Liên Thanh nhìn, "Nè, như cậu và Diệu An dặn, giảm giá gãy xương."
Lúc Tùng Sơn và Liên Thanh nói chuyện, Thời Niên mượn cớ đi lấy túi rồi tự trở về bàn, nhìn chỗ ngồi bên cạnh Liên Thanh để một cái túi lớn, đoán là đồ của mình, cậu muốn lấy đồ rồi trực tiếp đi, không có hứng thú ở đây diễn cảnh cung đấu phiên bản học sinh tiểu học đâu.
Hừ, Liên Thanh sao mà xứng làm hoàng đế.
Lại có người đi tính tiền, Liên Thanh và Tùng Sơn nói câu tạm biệt rồi cũng quay lại, hắn thấy Thời Niên đang nhìn chằm chằm cái túi, bèn trực tiếp đưa túi cho Thời Niên, bên trong quả nhiên là áo vest của Thời Niên.
"Hắn không nói gì kỳ lạ với cậu chứ." Liên Thanh hỏi.
Thời Niên nhận túi, đi theo Liên Thanh ra ngoài cửa, Thời Niên không trả lời câu hỏi của Liên Thanh, mà là hỏi ngược lại: "Anh cảm thấy hắn sẽ nói gì kỳ lạ?"
"Đầu hắn có bệnh, hắn không thích tôi, cho nên mỗi lần nói chuyện đều xách thương xách gậy, không phải tôi đang sợ hắn lại bôi nhọ hình tượng vẻ vang của tôi à."
"Anh mà có hình tượng vẻ vang..."
Thời Niên và Liên Thanh ra khỏi quán ăn đứng bên lề đường, Thời Niên mở điện thoại vào phần mềm gọi xe, cậu vừa điền thông tin vừa nói với Liên Thanh: "Áo vest cám ơn nhiều, giờ tôi đi đây, tạm biệt."
Liên Thanh bên cạnh lập tức kéo cánh tay Thời Niên, nói: "Đừng đi."
Liên Thanh mím môi một cái, nhìn vào mắt Thời Niên, nhẹ giọng hỏi: "Thêm một lần có được hay không? Chỉ một lần."
Thời Niên thoáng nghĩ một chút mới biết Liên Thanh đang nói chuyện gì, cậu cảm thấy Liên Thanh cũng cố chấp đấy, vì chuyện hư hỏng nửa người dưới lại nhiều lần làm phiền mình, hắn lại không thể đổi người khác sao? Hồi nãy nghe hàm ý của Tùng Sơn thì ngay cả tiểu thần tượng Diệu Nhiên cũng là thế thân của người đó, giống với mình, Liên Thanh sao không tìm cậu ta?
A, đúng rồi, Diệu Nhiên là O, lại là thần tượng thanh thuần nhà giàu có, Liên Thanh sợ là không dám động vào người ta thật, sợ phải phụ trách với con người ta.
Không giống mình, là một beta không nói, còn là một người bình thường không cha không mẹ không núi dựa, không cần phụ trách với mình, hơn nữa cho dù mình cho Liên Thanh phụ trách, trong mắt dạng người như Liên Thanh phụ trách với người như mình cũng chỉ là vấn đề tiền.
Nhưng lại nghĩ, Liên Thanh cũng không cần tự mình phụ trách, họ chẳng qua là đồng bạn giải quyết dục vọng, thuận lợi, dễ xài.
Nhưng Liên Thanh có thuận lợi dễ xài đi nữa Thời Niên cũng không có sức lực, gần đây cậu rất mệt, mỗi ngày nằm xuống liền ngủ.
"Không đi." Thời Niên rất dứt khoát từ chối, "Trong đầu anh còn chuyện khác không?"
Liên Thanh lại rất thản nhiên, hắn cụp mắt buồn rầu nói: "Không có. Tôi nhìn thấy cậu là muốn chuyện đó."
Thời Niên tức giận đến bật cười.
Cậu và Liên Thanh không làm chuyện đó đã gần ba năm rồi, cậu không tin Liên Thanh sẽ thủ thân như ngọc, dù sao hai người họ quen biết nhau trên app hẹn chịch, đều không phải người tốt lành gì, Thời Niên không đi tìm người khác là vì cậu thật sự không có thời gian sức lực, mà với điều kiện của Liên Thanh mà nói, chắc hắn không thiếu người, làm gì cứ dây dưa với mình suốt.
Chẳng lẽ là bởi vì mình làm tốt...
Thời Niên nghĩ, hình như cũng không nghe Liên Thanh ca ngợi mình gì cả, lời nói trên giường đương nhiên là không thể tin, dưới giường họ cũng không trao đổi kỹ thuật...
Nhưng nói thật, kỹ thuật của Liên Thanh không tệ tí nào, cho dù mình chưa diễn tập thực chiến với những người khác, nhưng cậu vô cùng hài lòng về Liên Thanh.
Kỹ thuật giỏi, năng lực mạnh, lúc làm nói cũng nhiều, lượng từ ngữ so với lúc tám nhảm phong phú hơn nhiều.
Nghĩ như vậy, Thời Niên cũng có chút rục rịch.
Nhưng hôm nay thật sự quá muộn, hơn nữa mình đồng ý thẳng thừng, cùng hắn đi thuê phòng như vậy, cũng chơi ngu.
"Hôm nay không được, hôm nay không có quy tắc quốc tế." Thời Niên tìm một lý do nói.
"Hả?" Liên Thanh dường như đã quên ám hiệu của hai người họ, Thời Niên bỗng nhiên có chút mất mát.
"Chính là quy tắc quốc tế của anh đó, giấy thử, túi zip, bao cao su, đều không có."
"À à, tôi lập tức đi mua!" Liên Thanh cứ tưởng hôm nay có triển vọng, ra vẻ gấp gáp lắm.
Thời Niên thấy hắn muốn đi liền thì vội vàng kéo tay hắn, nói: "Lần sau đi, hôm nay không được, hôm nay tôi mệt quá, lần sau đi, lần sau tôi tìm anh."
Liên Thanh dừng bước lại, nhìn Thời Niên, nghi ngờ hỏi: "Cậu nói lời giữ lời?"
"Tôi nói không giữ lời lúc nào?" Thời Niên nhướng mày nói.
"Cậu thường xuyên nói không giữ lời."
"Vậy anh còn hỏi?" Thời Niên giống cái đêm nhiều năm trước, huơ tay với Liên Thanh, nhỏ giọng nói: "Hãy chờ tin của tôi."
Sau đó Thời Niên buông tay Liên Thanh, gọi lại một chiếc taxi, sau đó cậu làm động tác gọi điện với Liên Thanh, rồi vội vàng lên xe, chỉ chừa cho Liên Thanh bóng lưng gầy gò.