A Ngu Nhà Họ Liễu

Chương 9



Giọng phó tướng lạnh lùng vang lên.

"Thẩm Nam Ẩn, ngươi động tình rồi sao? Ngươi đừng quên, khi Hoàng thượng ban mật chỉ để chúng ta thâm nhập nhằm lật đổ nhà họ Bùi, đã nói rằng sau khi việc thành, sẽ ban ngươi thành hôn với tiểu Công chúa..."

Những lời sau đó, ta đã không nghe rõ nữa.

Ta loạng choạng chạy về doanh trướng của Thẩm Nam Ẩn, quấn tấm da sói tuyết lên người.

Nhưng vẫn rất lạnh.

Lạnh đến thấu xương.

Ta không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả nữa.

Thanh kiếm luôn theo sát bên hắn vẫn dựa ở góc cửa sổ, khúc xương cổ trên chuôi kiếm dưới ánh trăng lại càng thêm trắng nhợt.

Ta bình tĩnh lại.

Chỉ có một điều chắc chắn: ta muốn báo thù cho phụ thân.

Chỉ có một điều là thật: ta phải sống sót trở về để gặp ca ca và mẫu thân.

Dù ta chỉ là một quân cờ.

Nhưng khi ván cờ kết thúc, ta cũng có quyền được rời đi, trở lại làm chính mình.

Ta hít sâu một hơi để bản thân không còn run rẩy.

Chậm rãi đứng dậy, gỡ khúc xương khỏi thanh kiếm của hắn, cất vào túi thơm bên người.

Rồi lê đôi chân lạnh buốt và cứng đờ, từng bước một quay lại doanh trướng của Bùi Hằng.

Ta còn phải trả thù.

Ta không được khóc.

Thù còn chưa báo, ta không có tư cách để đau buồn.

Ta giả vờ như không biết những gì mình đã nghe được đêm đó, yên tâm ở lại bên cạnh Bùi Hằng.

Chỉ là từ đó ta không còn đáp lại sự quan tâm hay tình ý của Thẩm Nam Ẩn nữa.

Trong mắt ta, tất cả đều là giả dối.



Nếu ngay từ đầu, Thẩm Nam Ẩn nói cho ta biết sự thật, nói rằng hắn muốn biến ta thành một quân cờ, ta cũng sẽ chấp nhận.

Nhưng ta không muốn bị đối xử như một con ngốc, bị lừa gạt xoay vòng.

Ta tăng tốc kế hoạch "dìm c.h.ế.t bằng lời khen" dành cho Bùi Hằng.

Trong ly sữa ấm trước khi ngủ của hắn, ta bỏ thêm thuốc an thần.

Hắn vốn đã ngạo mạn, mà trong mắt hắn, ta chẳng qua chỉ là một con sâu nhỏ dễ dàng bị bóp chết, nên hoàn toàn không nhận ra động tác của ta.

Khi hắn nửa tỉnh nửa mê, ta thì thầm bên tai:

"Để hoàng vị cho người hoàng tộc luôn không ổn định, chi bằng nhà họ Bùi lên làm Hoàng đế."

Cuối cùng, một tháng sau, trong những lá thư qua lại giữa Bùi Hằng và Hoàng hậu, ta đã thấy điều mình mong đợi:

"Dẫn quân tiến vào hoàng đô, ủng hộ Hoàng tử lên ngôi."

Ta giao lá thư đó cho Thẩm Nam Ẩn.

Trước ánh mắt sửng sốt của hắn, ta chỉ cười nhẹ:

"Ta không giỏi chơi cờ như đại nhân, nhưng ta có thể làm một quân cờ sống tốt."

Nửa tháng sau, khi làn gió xuân đầu tiên thổi nở đóa hoa đón xuân, Bùi Hằng tạo phản.

Thẩm Nam Ẩn tiếp tục giả làm quân sư bên cạnh hắn, cùng hắn dẫn toàn bộ binh mã đến hoàng đô, bao vây hoàng thành.

Ngay khi hắn đắc ý vung thanh kiếm trong bàn tay mập mạp, chỉ thẳng vào ngai vàng của Hoàng đế trong đại điện, thì toàn quân bất ngờ phản bội.

Toàn bộ binh lính cùng cấm vệ quân đồng loạt dập tắt thế lực của nhà họ Bùi.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, Bùi Hằng không thể tin nổi nhìn về phía Thẩm Nam Ẩn.

Hắn vội kéo lấy ta, dùng d.a.o kề lên cổ ta.

"Thẩm Nam Ẩn, ngươi không sợ ta g.i.ế.c ả sao?"

Ta nhìn về phía Thẩm Nam Ẩn.

Dù biết rõ bản thân chỉ là một quân cờ, nhưng trong khoảnh khắc ấy, ta vẫn nhen nhóm một tia hy vọng.

Dù chỉ vì ta từng cứu hắn một mạng.

Có lẽ, hắn sẽ không để ta c.h.ế.t trước mặt hắn.



Nhưng Thẩm Nam Ẩn chỉ siết chặt thanh kiếm trong tay, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, đôi mắt lại lạnh lẽo hơn bất kỳ lúc nào.

Hắn mím chặt môi, cười nhạt:

"Chỉ là một quân kỹ mà thôi, ngươi không biết ta sợ bẩn à?"

Lời nói ấy như một lưỡi kiếm băng giá, xuyên thẳng từ đỉnh đầu xuống thân thể ta.

Bàn tay của Bùi Hằng bắt đầu run rẩy, kéo theo lưỡi d.a.o trên cổ ta cọ vào da thịt, khiến cơn đau càng thêm rõ rệt.

Ta nhắm mắt chấp nhận số phận.

Bỗng nhiên, Thẩm Nam Ẩn ném thanh kiếm vẫn luôn mang theo bên mình ra ngoài.

Chuôi kiếm đập thẳng vào cổ tay Bùi Hằng, khiến hắn buông tay, con d.a.o rơi xuống đất.

Ta bị Thẩm Nam Ẩn kéo mạnh ra sau lưng hắn.

Giống như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.

Nhưng lần này, ta không đứng yên chờ hắn nữa.

Nhân lúc hỗn loạn, ta lặng lẽ rời khỏi đám đông.

Đây là lần đầu tiên ta vào hoàng cung, không biết đường đi.

Sau khi đi vòng qua mấy hành lang, ta bị một cô gái chặn lại.

Nàng có dung mạo thanh tú, y phục lộng lẫy, trông chỉ ngang tuổi ta.

"Ngươi chính là kỹ nữ đã cứu mạng Nam Ẩn ca ca?"

"Nghe nói huynh ấy còn từng say rượu mà nói muốn cưới ngươi vào cửa."

Khoé môi nàng mang theo nụ cười.

"Đừng sợ, bản Công chúa đặc biệt tới đây để cảm tạ ngươi."

Ta biết nàng là ai – tiểu Công chúa mà Thẩm Nam Ẩn được ban hôn.

Nàng dẫn ta tới Ngự Hoa Viên, trước mặt bày ra hai chiếc hộp.

"Hai phần lễ vật này, ngươi có thể chọn một để mang đi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv