Ta đã dùng số thuốc mà phụ thân để lại để cứu Thẩm Nam Ẩn.
Bùi Tướng quân rất phấn khích, đi quanh ta vài vòng, sau đó ra lệnh đưa ta về doanh trướng của ông ta.
"Từ nay theo hầu bản tướng."
Thẩm Nam Ẩn dần tỉnh lại, cố gắng vùng vẫy để giữ lấy ta.
Cánh tay hắn vươn ra liền bị Bùi Tướng quân nắm lấy.
"Ta biết ngươi thích Ngu Mỹ Nhân. Ngươi cứ từ từ dưỡng thương, nàng sẽ không phải hầu hạ binh lính khác. Nàng sẽ ở bên cạnh bản tướng, ngươi yên tâm."
Nói xong, ông ta cười to rồi rời đi.
Ánh mắt Thẩm Nam Ẩn nhìn ta phức tạp, không biết có phải ta nhìn nhầm không, nhưng dường như trong đó, ngoài sự không nỡ còn có vài phần hối tiếc.
Nhưng không sao.
Hắn không nỡ rời xa ta.
Vậy khi ta theo Bùi Tướng quân, hắn sẽ có lý do để đối đầu với ông ta.
Bùi Tướng quân không giống Thẩm Nam Ẩn, hắn không hề ôn hòa.
Hắn có rất nhiều sở thích độc ác.
Biết ta biết y thuật, hiểu thuốc, hắn thường sai người mang đến các loại dược liệu, bắt ta làm người thử thuốc.
Đôi khi, hắn còn mang đến cả độc dược, ép ta uống rồi tự tìm cách giải.
Ta chỉ biết cảm thấy may mắn vì trước đây ở nhà đã học y thuật từ phụ thân và mẫu thân.
Dù không tinh thông, nhưng ta hiểu rõ dược lý.
Cũng may, quân y dưới trướng Bùi Tướng quân là người bị ép phải nhập ngũ.
Hắn thương xót ta, không dám đưa cho Bùi Tướng quân quá nhiều loại thuốc kỳ lạ.
Nhờ vậy, ta vẫn có thể tiếp tục sống sót.
Điều ta mong muốn không nhiều, chỉ cần được chứng kiến Bùi Tướng quân sụp đổ và mang theo khúc xương cổ của phụ thân trở về nhà là đủ.
Vết thương của Thẩm Nam Ẩn dần hồi phục.
Ta cũng bắt đầu thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch của mình.
Bùi Tướng quân là một kẻ vô dụng.
Dù đứng ở vị trí cao, hắn chẳng có gì đáng giá. Cảm giác bất an cực độ khiến hắn phải tập hợp tất cả những người mà hắn cho là tài giỏi quanh mình.
Những kẻ như hắn, một khi trở nên ngạo mạn, không nhìn thấy sự vô năng của chính mình, sẽ từng bước tự đưa mình vào con đường diệt vong.
Giống như lúc còn ở nhà, đứa cháu trai nhỏ của Vương đại thẩm nhà hàng xóm, chẳng biết làm gì nhưng luôn được bà khen ngợi, sinh ra kiêu ngạo.
Cuối cùng, thằng bé thật sự nghĩ mình toàn năng, leo núi trêu chọc hổ dữ, bị một cú vả nát sọ.
Ta học theo cách Vương đại thẩm khen ngợi cháu trai, mỗi ngày ở bên Bùi Tướng quân, ta luôn tìm mọi cách tâng bốc hắn.
Quả nhiên, hắn càng lúc càng trở nên ngạo mạn.
Có lần say rượu, hắn thậm chí còn nói những lời đại nghịch bất đạo ngay trước mặt mọi người:
"Hoàng thượng hiện tại là cái thá gì, nếu không có nhà họ Bùi chúng ta khai sáng giang sơn, hắn chẳng là gì cả!”
"Nhà họ Bùi là công thần khai quốc, ta là hậu nhân duy nhất, ta mới xứng đáng ngồi ở vị trí cao kia!"
Khắp nơi rộ lên tiếng xôn xao, có người vội vàng bịt miệng hắn, dìu hắn rời đi.
Ta đứng ở phía sau đám đông, lặng lẽ nhìn cảnh hỗn loạn này.
Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau vươn ra, ôm lấy eo ta, xoay người bế ta lên vai rồi mang đi.
Ngửi thấy mùi mực nhàn nhạt hòa với mùi m.á.u quen thuộc, ta không giãy giụa.
Thẩm Nam Ẩn đã hồi phục từ lâu.
Những ngày qua, ta cố tình đi theo sát Bùi Tướng quân để hắn thấy.
Vài lần, ánh mắt hắn nhìn ta như có lửa.
Tối nay, cuối cùng hắn không nhịn được nữa.
Hắn mang ta về doanh trướng của mình, ném lên sạp mềm.
"Liễu A Ngu, ta thật sự đã xem thường nàng rồi."
Hắn lần lượt cởi bỏ từng lớp áo, ném xuống đất.
"Nghe nói nàng ở trong trướng của Bùi tướng quân rất vui vẻ, mỗi đêm đều nghe thấy tiếng của nàng.”
"Sao? Ta không xứng để nàng hầu hạ tử tế sao?”
"Nàng giỏi phục vụ Bùi Hằng như vậy, giờ hãy cho ta thấy bản lĩnh của nàng đi."
Vừa nói, hắn vừa bước tới, kéo mạnh chiếc áo ngoài của ta.
Ta không giãy giụa, chỉ rưng rưng nước mắt nhìn hắn.
Vạt áo bị kéo ra một nửa, lộ ra bờ vai chi chít những đường vân tím xanh.
Tay hắn khựng lại: "Đây là gì?"
Ta rơi lệ nhìn hắn: "Là dấu vết của độc dược.”
"Ta đã làm người thử thuốc cho ông ta. Mỗi đêm, ông ta đều dùng một loại độc khác nhau ép ta uống, rồi nhìn ta tự giải độc.”
"Độc đã được hóa giải, nhưng những vết này mãi không phai."
Như vậy, lý do này đã đủ chưa?
Hắn hít sâu một hơi, đuôi mắt đỏ hoe.
Hắn mặc lại áo cho ta, ném tấm da sói tuyết về phía ta, mặc lại y phục, bước chân hỗn loạn rời khỏi doanh trướng.
Ta lặng lẽ đi theo hắn.
Trong góc tối của doanh trại, ta thấy hai bóng người – một là hắn, người còn lại là phó tướng.
"Ngươi đã hứa với ta, sẽ không để ai làm hại nàng!" Giọng hắn trầm thấp, kiềm nén cơn giận.
"Đau lòng rồi sao? Chẳng phải ngươi đã sớm nhìn ra nàng ta vào đây là để trả thù Bùi Hằng, nên mới muốn dùng nàng làm quân cờ bên cạnh hắn sao? Từ lúc ngươi bố trí ép nàng đến bên Bùi Hằng, chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến hậu quả sao?"