Tổng Tham tướng gầy gò hôm qua bước ra, lớn tiếng cười:
"Con bé này khá lắm! Nó nói nó đặc biệt giỏi kỳ lưng cơ mà!"
Tiếng cười vang lên khắp sân diễn võ. Ta bị đám đông đẩy về phía trước, không còn đường lùi.
Trong ánh lửa chập chờn, những khuôn mặt cười cợt trở nên giống hệt ác quỷ.
Ta sợ hãi đến cực độ.
Ta sợ sẽ rơi vào tay người khác, không bao giờ thoát ra được.
Ta sợ không thể đến gần Thẩm Nam Ẩn, không thể lấy lại xương cổ của phụ thân.
Ánh mắt ta tìm kiếm sự giúp đỡ từ phía cuối đám đông, nơi Thẩm Nam Ẩn đang ôm kiếm, lạnh lùng đứng phía sau Bùi Tướng quân, nhìn về phía ta.
Ta hé môi, nhưng không thể thốt ra lời cầu cứu.
Trong quân doanh, theo quy định, người có địa vị cao sẽ được ưu tiên chọn quân kỹ trước.
Phó tướng và Tướng quân đều cao hơn Thẩm Nam Ẩn về vị trí.
Hắn sao có thể vì một quân kỹ bình thường như ta mà công khai làm mất mặt Bùi Tướng quân và phó tướng?
Nếu không còn cách nào, ta sẽ cố gắng ở bên Bùi Tướng quân.
Thù của phụ thân, ta nhất định sẽ tìm cơ hội để trả.
Chỉ là, ta e rằng bản thân khó mà toàn mạng trở về gặp mẫu thân.
Ngay lúc phó tướng đưa tay kéo ta vào lòng, ta cam chịu nhắm mắt lại.
Nhưng giây tiếp theo, ta rơi vào một vòng tay.
Hơi thở quen thuộc thoang thoảng mùi mực nhạt hòa lẫn với mùi m.á.u tanh xộc vào mũi.
"Người này là của ta," giọng nói trầm thấp của Thẩm Nam Ẩn vang lên, ta chợt thở phào nhẹ nhõm.
Ta không ngờ rằng hắn thật sự đứng ra bảo vệ ta.
"Thẩm Nam Ẩn, ta có quyền chọn trước ngươi," phó tướng vừa cười vừa bước tới.
Thẩm Nam Ẩn kéo ta ra phía sau, chắn trước mặt.
"Tướng quân, nàng có thể chữa bệnh đau đầu của ta. Ta không thể thiếu nàng, nếu không, ta khó mà ngủ ngon, chỉ e không thể tiếp tục theo quân xử lý công việc."
"Được! Nàng là của ngươi!" Bùi Tướng quân dứt khoát phất tay.
"Nửa tháng nữa sẽ hành quân xuống phía Nam, ngươi mau dưỡng tốt thân thể, đừng để lúc đó làm mất mặt bản tướng."
Thẩm Nam Ẩn dẫn ta quay lại doanh trướng.
Trúc Đào cùng mấy cô gái nhìn ta đầy căm tức, nhưng chẳng mấy chốc cũng bị các binh lính khác kéo đi.
Hắn đặt ta lên sạp mềm, cẩn thận tháo đôi giày và tất ướt sũng vì tuyết của ta ra, rồi chà xát lòng bàn tay, ôm lấy đôi chân lạnh cóng của ta.
"Ấm quá," ta khẽ thì thầm.
Hắn mỉm cười: "Lúc nhỏ, chân muội muội ta cũng hay lạnh. Ta vẫn luôn làm thế này để sưởi ấm cho con bé."
"Ngươi đấy, sau này đừng chạy lung tung nữa."
Ta không trả lời.
Thẩm Nam Ẩn, ta không phải chạy lung tung, mà là đi nhìn kẻ đã hại c.h.ế.t phụ thân ta.
Rất nhanh, đôi chân của ta đã ấm áp trở lại.
Hắn buông tay, cởi áo choàng và giày, rồi nằm xuống cạnh ta.
Ta do dự một lát, đề nghị: "Ngài có muốn tắm không?"
Hắn nhướng mày nhìn ta: "Muốn cảm ơn ta à? Không cần dùng cách này."
Ta mím môi, thật ra ta không định cảm ơn hắn.
Chỉ là… hắn có vẻ hơi nặng mùi.
Hôm qua còn đỡ, hôm nay vì ngâm trong nước tuyết nên càng nặng hơn.
Ta múc một chậu nước, mang đến cho hắn rửa chân.
Ống quần được xắn lên, lộ ra làn da đầy vết sẹo.
Hắn nhận ra sự kinh ngạc của ta, chỉ nhẹ giọng: "Không sao, đều là vết thương để bảo vệ Bùi Tướng quân."
Ta khẽ lẩm bẩm: "Bùi Tướng quân chẳng được cả văn lẫn võ. Cái gọi là yêu mến nhân tài chỉ là vì ông ta không biết gì, nên muốn giữ mọi người bên mình. Nhưng vì sao ngài lại để ông ta trói buộc, mà bản thân chẳng đạt được gì…"
Hắn không nói gì, chỉ nhấc tay gõ nhẹ lên đầu ta.
"Những lời này, ra khỏi doanh trướng thì đừng nói nữa."
Giọng hắn hạ thấp, chậm rãi kể:
“Tỷ tỷ của Bùi Tướng quân là đương kim Hoàng hậu.”
“Những gì ông ta muốn, chính là thứ Hoàng hậu muốn. Ai dám trái lệnh?”
“Hơn nữa, dưới gối Hoàng hậu còn có một Hoàng tử, chẳng phải là vị Thái tử tương lai hay sao?”
“Ai dám đắc tội với Thái tử tương lai chứ?”
Nói xong, hắn im lặng rất lâu.
Lâu đến mức ta tưởng hắn đã ngủ, ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm của hắn.
"Huống chi, ai nói ta chẳng đạt được gì. Ít nhất, ta có thể bảo vệ ngươi."
Mấy ngày tiếp theo, ta luôn ở bên cạnh Thẩm Nam Ẩn và cuối cùng cũng biết được nguyên nhân cái c.h.ế.t của phụ thân.
Bùi Tướng quân coi trọng phụ thân, muốn gả thứ nữ nhà mình cho ông. Như vậy, phụ thân sẽ phải đi theo ông ta cả đời.
Nhưng phụ thân không đồng ý, ông nói rằng mình đã có vợ con, chỉ muốn trở về nhà.
Vì muốn Bùi Tướng quân không còn trọng dụng ông, phụ thân bắt đầu cố ý làm ra vẻ run tay, đi săn cùng Tướng quân cũng không b.ắ.n trúng con mồi, sau đó bị phạt đưa vào nhà bếp làm việc.
Chính tại đó, phụ thân phát hiện ra một lỗ chó, định lén trốn thoát.
Nhưng ông không biết, đó vốn là cái bẫy mà Bùi Tướng quân đã sắp đặt, cố ý dụ ông trốn đi để có lý do chính đáng bắt lại và xử lý.