Người lính phụ trách nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, không truy cứu mà chỉ sắp xếp chúng ta ra phía sau để đốt lửa và chuẩn bị nguyên liệu, rồi rời đi.
Nhưng ngay khi hắn vừa đi khỏi, gương mặt Trúc Đào lập tức thay đổi.
Nàng nhìn ta đầy oán hận, khập khiễng lao tới, giáng cho ta một cái tát mạnh.
"Tất cả là tại ngươi! Hôm qua người mà tên Tổng Tham tướng kia chọn vốn là ngươi! Đáng lẽ người phải bị dìm vào nước, bị kéo lê đến thương tật là ngươi!"
Ta ôm mặt, đẩy nàng ra, cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Thì ra, người lính gầy gò hôm qua chính là Tổng Tham tướng. Người mà hắn mang đi là Trúc Đào.
Nếu không phải ta bám lấy Thẩm Nam Ẩn, hôm nay người bị thương chính là ta.
"Nghe nói tối qua trướng của ngươi yên ắng lắm! Sao? Bận dùng miệng hầu hạ người ta, không kêu lên được à?"
Nàng càng nói càng độc ác, lại muốn lao đến đánh ta.
Ta chụp lấy cổ tay nàng, rút từ trong áo nàng ra túi tiền quen thuộc.
"Tiền này là ta bắt ngươi nhận sao?”
"Ngươi tự chọn sai người, lại muốn đổ lỗi cho ta? Giỏi hầu hạ như vậy, sao không dùng miệng mà làm hắn vui đi?”
"Tốt nhất đừng gây chuyện nữa, không thì vi phạm quân quy, kết cục sẽ là trướng hồng đấy."
Lời ta khiến nàng sợ hãi, không dám lên tiếng nữa.
Nàng ta chỉ kéo mấy cô gái khác lại, nhỏ giọng châm chọc.
"Ai biết đã dùng thủ đoạn gì…"
"Chắc chắn chẳng quang minh chính đại gì…"
"Đợi xem, Thẩm quân sư liệu có thể ngày nào cũng cần nàng ta không…"
Ta mặc kệ, chăm chú làm việc của mình.
Trong đầu chỉ nghĩ làm sao để biết thêm về chuyện của phụ thân từ miệng Thẩm Nam Ẩn.
Và cả khúc xương cổ kia.
Ta phải mang nó về, chôn cùng phụ thân.
Để ông được trở về quê hương một cách trọn vẹn.
Công việc trong bếp không khó, qua giờ cơm tối cũng đã hoàn thành xong mọi việc.
Chúng ta không có nơi nào để đi, liền ở lại trong doanh trướng.
Bên ngoài không còn sấm sét, nhưng tuyết vẫn chưa ngừng rơi.
Trên mái trướng phủ một lớp tuyết dày, trông giống như từng đống đường trắng ngọt ngào.
Nơi này vốn là doanh trại thủ thành, bình thường chỉ luyện binh, không có kẻ địch bên ngoài quấy nhiễu.
Vì vậy, tuyết rơi cũng không khiến ai lo lắng.
Chỉ là họ đã dọn dẹp sân diễn võ, dựng lên đuốc sáng, rồi bắt đầu giao đấu trên sân.
Tiếng reo hò vang lên không ngừng, truyền đến cả doanh trướng bếp.
Ta tự hỏi, không biết khi phụ thân còn ở đây, lúc ông kéo cung giương tên, có phải cũng từng có một đám người reo hò như vậy?
Nếu phụ thân không quá nặng tình, có lẽ giờ ông vẫn còn trong quân đội, vẫn được Tướng quân coi trọng.
Ta ngẩn người nhìn về phía sân diễn võ.
Bất chợt, vai ta bị ai đó vỗ mạnh, là Trúc Đào cùng ba cô gái khác.
Họ nhìn ta với ánh mắt không hề thiện ý.
"Nhìn chăm chú vậy, hay là chúng ta cùng lại gần xem thử?"
"Nghe nói Tướng quân cũng đang ở đó, sao ngươi không nhân cơ hội này mà trèo lên cành cao luôn đi?"
Ta phớt lờ ánh mắt toan tính và lời nói châm chọc của họ, chỉ lưu tâm đến việc Bùi Tướng quân cũng có mặt ở đó.
Người đã ép buộc phụ thân ta đi theo, khiến cả gia đình ta tan cửa nát nhà – Bùi Tướng quân.
Ta rất muốn biết, ông ta trông như thế nào.
Ta gật đầu đồng ý, bước theo họ về phía sân diễn võ.
Trên sân, một người trong bộ giáp viền vàng đang đứng đó.
Thân hình tròn trịa, nước da trắng trẻo, toàn thân toát lên vẻ hưởng thụ vinh hoa.
Trong tay cầm một thanh kiếm gỗ được chạm khắc tinh xảo, vung vài đường đơn giản cũng nhận được tiếng reo hò rầm rộ.
"Bùi Tướng quân oai hùng!"
Đó là Bùi Tướng quân – một người hoàn toàn không giống với hình dung của ta về một vị Tướng quân.
Ta không hiểu, một người như vậy dựa vào đâu mà thống lĩnh cả quân đội.
Ông ta đứng trên bục, mặt đầy vẻ đắc ý: "Còn ai dám ra đây giao đấu với ta không?"
Ta nhìn quanh tìm Thẩm Nam Ẩn, không chú ý phía sau mình, Trúc Đào cùng các cô gái khác đã dùng tay đẩy mạnh vào lưng ta.
Khi ta phản ứng lại, ta đã bị đẩy ra đứng trước đám đông.
Bên tai vang lên giọng nói đầy ác ý của Trúc Đào:
"Thẩm quân sư mắc chứng sạch sẽ. Nếu ngươi bị phó tướng hay Tướng quân chọn, xem ngươi còn mặt mũi nào quay lại bên hắn!"
Ta muốn lùi lại, nhưng đã không kịp nữa.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.
Bùi Tướng quân nhướn mày nhìn ta, phó tướng bên cạnh bước ra, quan sát ta từ đầu đến chân, giọng điệu giễu cợt:
"Từ khi nào doanh trại chúng ta lại xuất hiện một cô nàng gan dạ thế này? Đã lâu rồi ta chưa thuần phục con ngựa bất kham nào."