Editor: dzitconlonton
Beta lần 1
Nửa tháng trôi qua trong nháy mắt, Phùng thị đã gần như khá hơn, lại có thể xuống ruộng làm việc, không khác gì ngày thường.
Hôm đó, lão đại phu kê thuốc cho A Lê, đa số là sâm, hoàng kỳ[1], bạch thuật[2], phục linh[3],... Tất cả đều là những cái tên thơ mộng, tao nhã nhưng khi đun một nồi thì lại đắng vô cùng, A Lê mới uống một bộ mà không thể uống nổi nữa. Tiết Duyên đi Hối Dược Đường hỏi, đại phu chỉ nói đây là thuốc bổ cực kỳ, rất tốt cho nữ nhi gia bồi bổ khí huyết, nếu không muốn uống thì cũng không sao, ăn kỹ một chút thì có thể.
A Lê cầu còn không được, nên ngăn Tiết Duyên đi mua bộ thứ hai. Tiết Duyên vốn không muốn, nhưng nhìn sắc mặt nàng không còn trắng bệch như ngày đó, nước mắt đau khổ thật sự trào ra, sau đó không đi nữa.
Xuân phân sắp đến, mặt trời cuối cùng cũng ấm lên, rau mầm héo rũ trong ruộng cũng mọc lên, nhìn một cảnh tượng tuyệt vời. A Hoàng ngây ngốc, mỗi ngày ngoài việc ăn ra thì chính là ngủ, có khi mỡ tăng hơn gấp đôi, A Lê phải dùng hai tay mới có thể ôm lấy nó.
Tiết Duyên vẫn nhìn nó không vừa mắt, A Hoàng cũng không thích chàng lắm, lúc A Lê không có ở đây, một người một thú nhìn nhau đầy chán ghét, ngay cả khóe mắt cũng không thèm cho đối phương.
Một ngày trước Tết Xuân phân, Phùng thị dẫn A Lê đi chợ một chuyến, mua một miếng vải hoa màu hạnh nhân, rồi mua nửa cân thịt lợn. Trên mặt bà vẫn nở nụ cười, nói với A Lê, "Thời điểm lập xuân con còn chưa đến nhà, khi đó Tiết Duyên cả ngày không thoải mái, trong lòng ta khó chịu nhưng cũng lười quan tâm mấy chuyện lặt vặt này, thậm chí không thèm làm bánh xuân[4] nữa. Bây giờ thì tốt rồi, nội đã khỏi bệnh rồi, Tiết Duyên đang rất tốt, chúng ta tranh thủ tiết Xuân phân này ăn một bữa thật ngon, làm ít bánh xuân và nấu chút món xuân, xem như chúc mừng vậy."
A Lê đã từng nghe nói món này, nhưng chưa từng thử bao giờ nên cũng rất vui vẻ, Phùng thị làm bánh rán, nàng thì đi nấu thức ăn. Hầu hết Lập xuân ở Giang Nam đều ăn nem rán, được cuốn với nhiều loại rau và thịt lát mỏng, cho chiên trong nồi, ăn có vị giòn tan. Miền Bắc ăn bánh xuân, đầu tiên hấp bánh xèo trước, sau đó xào vài đĩa rau, gắp thức ăn vào trong bánh rồi cuốn lại ăn, có mùi thơm của mì và rau.
Mùa hè vẫn chưa tới, hầu hết các món ăn mới chưa được phát triển, các món ăn cũng rất đơn giản, một đĩa thịt heo muối, một đĩa rau giá đỗ do nhà mình làm, lại thêm một đĩa trứng gà xào tỏi tây. Trên bàn cơm ở Lũng huyện, hành lá là món không thể thiếu, có thể trực tiếp cho vào bánh cuốn để ăn, hoặc dùng vỏ đậu cuốn hành lá chấm nước sốt ăn, tất cả đều là rất ngon khi ăn cùng với cơm.
A Lê nấu một số món rau, chờ Tiết Duyên về, đĩa rau hẹ vàng cuối cùng vừa mới ra khỏi nồi. Bên ngoài sắc trời vẫn còn sáng, không lạnh cũng không nóng, đúng là thời điểm thích hợp, A Lê gọi Tiết Duyên bưng khay rau vào phòng, rồi đi lấy rượu hoa quế ấm trên bếp.
Lần trước, lúc nhà có rượu ấm là vào đêm A Lê vừa mới tới, Tiết Duyên khi đó tức giận, không nói nhiều lời liền đoạt lấy rồi quăng xuống, bây giờ mặt mũi hòa nhã hơn nhiều rồi. Sau khi cởi áo khoác, ngồi xếp bằng trên giường đất, liếc nhìn đĩa nọ, thắt lưng thẳng tắp.
A Hoàng ngồi xổm bên cạnh chàng gặm móng vuốt của mình, trước mặt là nửa củ cải trắng, yên lặng và ngoan ngoãn. Bữa cơm này sẽ ăn trong phòng của Tiết Duyên, giường đất không lớn lắm, một bên còn đặt một cái giỏ đựng con thỏ, khiến nó càng có vẻ chật chội. A Lê và Phùng thị đang ở trong bếp chờ bánh xèo ra khỏi nồi, hai người cười nói rất lâu mà vẫn chưa vào nhà, Tiết Duyên ngồi ở đó chờ đến chân đau đớn khó chịu, chợt liếc nhìn A Hoàng một cái, nhấc tay lên trực tiếp ném củ cải của người ta xuống đất.
A Hoàng sững sờ trong chớp mắt, lấy lại tinh thần liền "veo" một cái nhảy xuống đuổi theo, Tiết Duyên tận dụng thời cơ duỗi thẳng chân, sau khi A Hoàng ngậm củ cải về, đã không còn chỗ dung thân của nó nữa.
Nó cảm thấy tức giận, nhưng lại không có cách nào khác, nhe răng về phía Tiết Duyên.
Tiết Duyên dựa lưng vào tủ phía sau, vắt một chân nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, uống một hớp rượu, để lại A Hoàng một cái ót.
Lúc A Lê bưng bánh tiến vào, con thỏ co ro trong góc tường đang đau khổ sắp khóc.
Nàng đặt đĩa lên bàn, nhìn A Hoàng, lại nhìn Tiết Duyên, hỏi, "Chàng lại làm gì nó vậy?"
Tiết Duyên nói, "Đâu có gì đâu."
Giọng điệu này có vẻ quen thuộc, mỗi lần Tiết Duyên làm sai chuyện gì, lúc nàng đi hỏi, chàng sẽ biểu hiện dáng vẻ cà lơ phất phơ này, trả lời nàng, "Ta không có làm gì đâu."
A Lê mím môi, thật sự không nhịn được nói một câu, "Lớn già đầu rồi mà sao suốt ngày cứ đi gây sự với một con thỏ thế."
Tiết Duyên mạnh miệng nói, "Ta không có."
A Lê đặt đũa lên bàn, cũng lười để ý tới bộ dáng này của chàng, lại hỏi, "Rửa tay chưa?"
Tiết Duyên nghiên mặt trả lời, "Rửa sạch rồi."
A Lê thở dài, cầm một đôi đũa nhét vào tay chàng, "Ăn đi ăn đi."
Tiết Duyên cầm đũa, khoa tay múa chân một trận trên bàn, nhưng chàng chưa ăn thật, đợi Phùng thị đến, cả nhà ngồi đối mặt với nhau rồi mới động đũa. Giá đỗ được xào với miến, lê không bị ngấy dầu, được phủ bằng một lớp nước tương sáng bóng phía trên, ăn cùng với hành lá sẽ cực kỳ ngon miệng, cắn một ngụm bánh cuốn, sẽ có nước cốt của bánh rán dầu thơm phức tràn ra, trộn với vị chua chua của giấm nhàn nhạt.
Tiết Duyên thích ăn món này nhất, A Lê đã nhìn thấy, nên đã thương lượng với Phùng thị mấy ngày để trồng thêm một ít đậu, làm thêm chút giá đỗ. Món ăn này cực kỳ phổ biến ở miền Bắc, vừa rẻ vừa tiện làm, là món ăn được chế biến không tệ trong thời gian thiếu hụt các món ăn mới.
Phùng thị đương nhiên không có ý kiến, dặn dò nàng vài câu mau dọn xiêm y, qua một thời gian sẽ vào hạ để dễ mặc. A Lê cười đáp lại, rồi bắt đầu tán gẫu vài câu về đề tài mới, phần lớn là chuyện nhà, chuyện lặt vặt, Tiết Duyên mở cổ áo ngồi một bên, chỉ lo vùi đầu ăn bánh, chưa từng chọc cái miệng qua nói vài câu.
Bữa cơm này ăn khá lâu, chờ đến khi đĩa thức ăn trên bàn trống rỗng thì trời đã lên trăng. Phùng thị cầm nến tới, vách tường đèn vàng ấm áp, bà ngáp dài một cái, vẫy tay với hai người nói, "Nội buồn ngủ quá, mấy đứa về phòng ngủ trước đi, bọn con cũng đi ngủ sớm chút, đừng tham thức khuya, ngày mai thức dậy sẽ bị nhức đầu đấy."
A Lê kéo xiêm y khoác lên vai, rồi nhảy xuống nói, "Nội, con tiễn nội."
Phùng thị liếc mắt một cái nói, "Chỉ có vài bước chân thôi mà, đưa cái gì mà đưa, con cứ ở trên giường đất là được rồi."
A Lê mỉm cười, ngồi trở lại mép giường, hai chân lắc lắc, "Nội ơi nội đi chậm một chút nha."
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, A Lê cuối cùng cũng quay đầu lại thì thấy Tiết Duyên đang đẩy cái chén về phía nàng. Ban đầu, nàng cầm hai chén rượu đến, một cái giữ lại cho Phùng thị, còn nàng không uống nên vẫn còn sạch, bây giờ bị Tiết Duyên châm một nửa rượu rồi, rượu hoa quế của nhà nông, trông nó có vẻ không trong lắm nhưng lại hơi có màu vàng đục, thơm nức mũi.
A Lê chớp mắt và hỏi, "Chàng làm gì vậy?"
Tiết Duyên xắn tay áo lên, lớp vải xếp chồng lên tạo thành nếp gấp tự nhiên trên khuỷu tay, nhướng mày với nàng, "Đến cụng một cái."
A Lê lùi lại, "Ta không biết uống rượu."
Tiết Duyên chậm rãi nói, "Ai sinh ra cũng sẽ biết thôi, không biết thì phải học." Giọng nói của chàng trầm thấp, nặng nề đầy vẻ khiêu khích, nói, "Ngươi có vận khí tốt đấy, có một sư phụ tốt, ta dạy ngươi."
A Lê mím môi, rút chân lại trên giường đất, dựa lưng vào chăn bông, cụp mắt xuống nói, "Cũng không phải thứ tốt gì, học cái này làm gì chứ."
Tiết Duyên "ê" một tiếng, "Nói cái gì vậy." Chàng đặt cái ly xuống, đứng lên di chuyển đến bên cạnh A Lê, kề vai nàng, dỗ dành, "Đừng hẹp hòi như vậy nữa, ngoan, uống một chút thôi."
A Lê khó hiểu nhìn chàng, "Cái này có liên quan gì đến hẹp hòi chứ?"
Tiết Duyên bị nàng làm cho mất bình tĩnh, duỗi tay ra cầm đũa, chấm chút rượu đút lên miệng A Lê, nói, "Liếm đi."
A Lê mím chặt môi, lắc đầu, Tiết Duyên chạm vào môi nàng, khẽ cười, "Một chút thôi, đến thử đi."
Khi chàng nói vậy, A Lê cuối cùng cũng nhượng bộ, nàng bán tín bán nghi há miệng, dùng đầu lưỡi nhanh chóng chạm vào đầu đũa, mùi rượu cay lập tức xông lên cổ họng, A Lê nheo mắt lại, bên trong đã muốn trào ra nước mắt.
Nàng thực sự không thể nếm thử mùi vị hấp dẫn của rượu mạnh.
Thế nhưng Tiết Duyên nói một cách rất tin tưởng, ném đũa sang một bên, rót cho nàng một bát nước, hỏi, "Thế nào?"
A Lê lau mắt một cái, cầm chén uống một cái liền thấy đáy, nàng nói, "Đắng."
Tiết Duyên dường như rất vui vẻ,bật cười, đưa hai tay ra sau đầu, ngửa cổ lên thành hình vòng cung, đột nhiên quay lại vuốt tóc A Lê, nói, "Ngốc quá."
Hành động này quá thân mật khiến A Lê đỏ mặt, không được tự nhiên đẩy tay chàng ra rồi đi xuống dọn dẹp bát đĩa. Tiết Duyên chọc nàng đủ rồi, chuyển thành uể oải xoay người ngồi xuống, vai buông thõng xuống, nhìn thế nào cũng thấy giống một tên lưu manh. Chàng chỉ tay lên bàn, nói, "Để lại đồ uống."
A Lê nhíu mày, "Không được uống nữa."
Tiết Duyên chọc nàng, "Thì sẽ không ăn thỏ của ngươi."
A Lê oán trách liếc chàng một cái, ngồi xổm người ôm A Hoàng vào trong tổ nhỏ của nó, sau đó định bưng bát đũa bẩn đi ra ngoài. Tuy nhiên, Tiết Duyên chợt gọi nàng lại, nói, "Chờ một chút."
Trong tay A Lê nắm chặt đũa, hỏi, "Làm gì?"
Tiết Duyên đứng thẳng người, tay đưa vào trong vạt áo sờ một lúc lâu, "Ta có đồ cho ngươi."
Rốt cuộc sờ được thứ đó, chàng thở phào nhẹ nhõm, lại bán tín bán nghi, "Ngươi nhắm mắt lại."
A Lê ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhỏ giọng thúc giục, "Chàng mau lên, ta còn phải rửa chén."
Tiết Duyên nói, "Việc này của ta quan trọng hơn nhiều so với rửa chén." Chàng cầm cây trâm khoa tay múa chân, cuối cùng vẫn không biết cài cây trâm này ở đâu, dứt khoát trực tiếp nhét vào tay A Lê, ủ rũ nói, "Quên đi, ngươi tự xem đi."
Vật trong tay vừa trơn vừa lạnh, A Lê mở mắt ra nhìn, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Tiết Duyên, kinh ngạc nói, "Tặng ta à?"
"Cây kia của ngươi không phải do ta làm hư sao, bây giờ cứ cài cái đũa không đẹp, cô nương gia luôn phải xinh đẹp mới tốt. Ta thấy có người bán trên phố, nghĩ đến ngươi, nên chọn cho ngươi một cái." Tiết Duyên nói, "Ngươi đeo lên xem thử."
Đó là cây trâm tre màu xanh biếc, không đắt lắm nhưng hơn hẳn nhưng người có tay nghề tinh xảo, hai con bướm ngậm cánh ở đầu trâm đậu trên nhụy hoa mẫu đơn, muốn bay mà bay không được, sống động như thật. A Lê vuốt ve hai cái, sau đó cẩn thận cài vào tóc, tay cứ sờ sờ bên tóc mai, hỏi, "Thế nào?"
Nàng có chút căng thẳng, đôi môi đỏ mọng mím lại một chỗ, vành tai trắng bệch.
Cửa sổ mở ra một khe hở nhỏ, loáng thoáng có thể nhìn thấytrăng khuyết giữa các vì sao, Tiết Duyên ngồi nghiêng người, hơi nghiêng cổ nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Ta cảm thấy rất đẹp."
A Lê đưa tay sờ sờ, nụ cười hiện lên lúm đồng tiền ngọt ngào.
Vào lúc đó, Tiết Duyên giật mình cảm thấy, trong mắt nàng dường như chứa đầy ánh trăng.
——————–
Tác giả muốn nói:
Có ngọt ngào như vậy không?
[1] Hoàng kỳ:
[2] Bạch thuật:
[3] Phục linh:
[4] Bánh xuân: