Editor: dzitconlonton
Để ra được bờ sông thì phải đi qua một con đường đá rợp bóng cây, A Lê chạy mà suýt vấp ngã mấy lần. Triệu đại nương ở một bên giải thích, "Các con cũng đừng quá lo lắng, không có xảy ra chuyện lớn gì đâu, người đã lên bờ rồi, chỉ là bị lạnh không nhẹ, một mình ta không đưa bà về được, lúc này mới tới tìm đến các con."
A Lê lau mồ hôi, sốt ruột hỏi, "Đại nương, nội con đang khỏe mà sao lại rơi xuống nước?"
"Ta cũng không rõ lắm." Triệu đại nương nhíu mày, thở dài, "Sáng nay lúc bà đến đã không yên lòng rồi, lúc đánh y phục còn có vài lần đập trúng tay, nên ta cho rằng tối hôm qua bà nghỉ ngơi không đủ, nên cũng không để ý nhiều. Sau khi thấy bên bờ sông có một mớ rau diếp, ta tính đi hái hai bụi về nhà làm bữa trưa, nhưng chưa đi được hai bước, chợt nghe thấy bà rơi xuống sông sau lưng."
Đã đi đến bờ sông, Triệu đại nương đập hai lần vào chân, "Ai, trách ta, trách ta!"
Tiết Duyên thân cao chân dài, đi nhanh hơn bọn họ rất nhiều, lúc A Lê ngăn Triệu đại nương lại để trấn an thì chàng đã cõng Phùng thị đi về nhà. Mặt trời chói chang làm hoa mắt người, A Lê không quan tâm quá nhiều, vội vàng xoay người đuổi theo, xiêm y của Phùng thị đã ướt đẫm, nàng nhón chân lau gương mặt dính nước của bà, sau đó cởi ngoại sam của mình khoác lên vai bà.
Tiết Duyên đi rất nhanh, nghiêng đầu về phía A Lê nói, "Đừng có ngốc, mau đi huyện hối dược đường mời đại phu đến đi."
Chân A Lê như giẫm lên bông, nghe Tiết Duyên nói chuyện mới phản ứng lại, vội vàng gật gật đầu, sau đó xoay người chạy về. Triệu đại nương vội vàng dậm chân, cũng bận rộn nói theo, "Vậy ta trở về trước châm lửa nha?"
Tiết Duyên nâng Phùng thị lên lưng, nói, "Cám ơn đại nương."
Triệu đại nương khoát khoát tay, vội vàng chạy về phía Tiết gia, "Ai, không sao, không sao."
Con sông nhỏ phía tây thành cách Tiết gia cũng không xa, bình thường nếu đi nhanh một chút, chỉ tầm một chén trà là có thể chạy tới rồi, nhưng bây giờ thì khác, Tiết Duyên cõng Phùng thị, miệng vết thương vốn đã sưng tấy lên, lại bị xuống nước sông một chập, khiến chàng đau đớn như kim đâm vào xương. Chàng nhắm mắt thở dốc một hơi, không trì hoãn nữa, dứt khoát sải bước chạy về, lúc về đến nhà đã cách Triệu đại nương không xa.
Phùng thị còn có chút tỉnh táo, Triệu đại nương giúp bà thay xiêm y mới, sau đó đun một chén canh gừng cho bà uống, rồi bà liền ngủ mất. Tiết Duyên sợ Phùng thị lạnh, liền đi tới tủ lấy chậu than ra, chàng lười biếng quen rồi nên chẳng biết vị trí đồ đạc trong nhà, chỉ là một cái chậu than thôi mà lục tìm một lúc lâu, lại giày vò một hồi lâu, mới cho than vào để đốt lửa.
Nhìn Phùng thị nhắm mắt nằm trên giường đất, Tiết Duyên đưa hai tay lau mặt, cảm giác cổ họng khó chịu như bị một khối bông gòn chặn lại.
A Lê trở về rất nhanh, theo sau là một lão đại phu hơn tầm năm mươi tuổi, đầu tiên là đơn giản hỏi tình hình, sau đó vén mí mắt nhìn con ngươi, rồi liền cầm lấy cổ tay Phùng thị bắt mạch cho bà.
Tiết Duyên nghiêm mặt đứng một bên, xiêm y ướt sũng dính vào vết thương sau lưng, gần như có vết máu đỏ tràn ra.
Bàn ghế trong phòng bị đụng lệch đi, hoàn toàn lộn xộn.
Triệu đại nương dựa vào trong góc ghế che mặt khóc, có lẽ bà cảm thấy sợ hãi mà tự trách mình, vừa rồi bận thao thao nên cũng chưa cảm thấy gì, bây giờ mới nhớ tới sợ hãi, vẫn lẩm bẩm mình không nên. Bên cạnh có mấy người hàng xóm thân cận, hoặc là ầm ĩ hỏi đại phu như thế nào, hoặc là vỗ vai Triệu đại nương để trấn an bà, trong phòng có đốt một chậu than, không phải sử dụng than đắt tiền nên có sương xanh lượn lờ.
A Lê vịn khung cửa nhìn tất cả chuyện thứ này, giật mình cảm thấy mình như rơi vào một vòng xoáy khổng lồ, nơi đó có bầu không khí áp lực nặng nề khiến người ta khó thở. Nàng cảm thấy mình cực kỳ mệt mỏi, lồng ngực phập phồng, tim đập như trống, mà đầu choáng váng nặng nề, bên tai từng đợt tiếng ong ong, ngay cả cảnh tượng trước mắt cũng trở nên mơ hồ.
Không biết cơn hồi hộp này đã kéo dài bao lâu.
Dường như có ai đó đang lấy tay che lỗ tai cho nàng, trong nháy mắt, A Lê nhận thấy cơ thể vô cùng yên tĩnh.
Nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Tiết Duyên vẫn dùng dư quang liếc nhìn nàng, nhìn thấy A Lê mặt trắng như tờ giấy, trong lòng bỗng dưng căng thẳng, vội vàng đến bên nàng, gọi, "A Lê, A Lê?" Chàng ngồi xổm xuống, hai tay nâng mặt nàng lên, ngón cái chà xát vị trí dưới mắt nàng, hỏi, "Ngươi sao vậy?"
Lòng bàn tay chàng khô và nóng, đầu ngón tay có những đường vân thô ráp nông, là cái cảm giác mà A Lê chưa từng tiếp xúc bao giờ, nàng mềm nhũn tựa vào vách tường, càng cảm thấy mê mang. Tiết Duyên thậm chí còn thay đổi giọng nói, chàng bế A Lê lên, giữ eo nàng và đặt nàng lên giường đất, sau đó kéo chăn quanh vai nàng, nói, "Cảm thấy lạnh?"
Chỉ ba từ đơn giản nhưng A Lê phải mất một lúc lâu mới nghe rõ chàng đang nói gì, giọng nói dường như đến từ chín ngày ở bên ngoài, mờ mịt làm cho nàng không nghe rõ. A Lê nghẹn ngào, mở miệng gọi, "Tiết Duyên?"
Tiết Duyên thở ra một hơi thật sâu, cúi người dùng trán áp lên trán nàng, cúi đầu nói, "Ừm, ta ở đây."
A Lê xoay cái cổ cứng đờ, nhìn xung quanh, mọi người trong phòng đều tập trung vào nàng, vô cùng lo lắng, là gương mặt mà nàng quen thuộc. Ở góc tường có chậu Quân Tử Lan, lá cây được lau chùi sáng bóng, mọc lên một nụ hoa nhỏ, A Hoàng không biết từ khi nào tiến vào, ngồi xổm bên cạnh chậu hoa nhìn nàng, đầu ngẩng lên một độ cong nhỏ, A Lê chớp chớp mắt, chợt khóc thành tiếng.
Nàng nói, "Tiết Duyên, ta vừa cảm thấy, hình như ta sắp chết."
"Làm sao có thể được chứ." Tiết Duyên ngồi bên cạnh nàng, dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt nàng, giọng nói nhẹ nhàng đến mức không giống chàng, "Ngươi vẫn luôn ở đây mà, ngươi vẫn ổn lắm, nội cũng ổn, mọi thứ đều ổn cả."
Mọi thứ đều ổn.
A Lê khẽ nhếch môi, sau khi lấy lại tinh thần, trước tiên quay đầu đi tìm Phùng thị. Bà trông ổn hơn nhiều so với lúc bà mới về nhà, thở một hơi dài và ngủ thiếp đi một cách bình yên.
Đại phu đang cất kim lại, nói, "Sông phía tây thành cạn, không tính là chết đuối, chỉ sặc hai ngụm mà thôi, hiện xuân vẫn còn dài, cũng không tính là lạnh thấu xương, nên chỉ nhiễm phong hàn mà thôi, ta kê hai loại thuốc, các ngươi cầm đến cửa hàng trong huyện bắt một nắm, không đầy nửa tháng nữa sẽ có thể tốt lên. Chỉ là nội ngươi đã lớn tuổi rồi, mấy ngày nay phải chăm sóc thật tốt, đừng làm việc nặng, nếu không có chuyện gì xảy ra, ta cũng không có cách nào đâu."
Tay Tiết Duyên nắm lấy gáy A Lê, nhẹ nhàng vuốt ve từng chút một, không quên gật đầu đại phu nói, "Cám ơn."
"Cảm ơn cái gì, đây là y giả nên làm." Lão đại phu nhìn A Lê hai lần, lại nói, "Hình như khí sắc của tiểu cô nương không được tốt lắm, ta cũng cho ngươi hai loại đi, luôn phải chăm sóc điều dưỡng thật tốt đấy, nếu không, sau này cho dù mất tiền nhiều đến mấy cũng khó chữa đấy."
A Lê mở miệng, còn chưa nói cái gì, đã bị Tiết Duyên cắt ngang, "Vậy làm phiền đại phu."
Lăn qua lăn lại hơn nửa buổi chiều, sự việc cuối cùng cũng đã được giải quyết. Triệu đại nương ở lại một lúc, thấy Phùng thị không có chuyện gì ngoài ý muốn, liền rời đi. Tiết Duyên cầm đơn thuốc đi lấy thuốc, trước khi đi còn cưỡng ép dụ dỗ A Lê nằm nghỉ một lúc, trong lòng nàng tràn ngập rất nhiều chuyện phức tạp, tuy rằng cực kỳ mệt mỏi, nhưng khi thật sự tựa vào gối đầu thì không ngủ được, chóng mặt đợi đến giờ Thân qua một khắc, thật sự cảm thấy khó chịu, lại ngồi dậy khoác xiêm y.
Bên ngoài trời vẫn chưa tối, hơi nóng ban ngày đã tan biến hơn phân nửa, chỉ còn lại sự ấm áp nhàn nhạt, gà vịt trong sân đều ngoan ngoãn, không có một con nào chạy lung tung, đều thành thành thật thật nằm sấp trên góc hàng rào.
A Hoàng vẫn nằm bên cạnh chậu hoa, những chiếc lá to của Quân Tử Lan rủ xuống, che đi nửa khuôn mặt của nó, A Lê cười rộ lên, vẫy vẫy tay với nó, gọi một câu, A Hoàng liền thẳng thắt lưng, bước hai ba rồi nhảy lên. Nó nhỏ con nhưng nhảy rất cao, A Lê hơi đưa tay ra, và tiếp được nó một cách vững vàng.
Có một cục bông nhỏ mềm mại trong lòng, A Lê áp vào gò má nó, cảm thấy trong lòng mềm nhũn, khói mù trong ngày cũng tan biến đi hơn phân nửa.
Động tác của A Lê lưu loát, đã nấu xong bữa tối trong một thời gian ngắn, cháo ngô và bánh trứng, còn có một đĩa nhỏ mù tạt trộn với dầu mè. Phùng thị cũng đã tỉnh lại, cơ thể của bà vốn khỏe hơn người thường một chút, sau khi trải qua biến cố lớn như vậy mà khí sắc vẫn rất tốt, vẫn có sức dựa vào giường nói chuyện phiếm với A Lê, rồi nghĩ đến cái giỏ xiêm y mà bà đã làm rơi xuống bờ sông.
A Lê nhếch môi cười, "Triệu đại nương đã mang về cho chúng ta rồi ạ, nội cứ yên tâm tịnh dưỡng, những chuyện khác không cần lo lắng."
"Đúng, đúng." Phùng thị giật mình, cũng cười theo, "Con nhìn đầu óc nội này, buổi sáng lúc đi ra ngoài mang theo cục tức, không biết đang đi theo ai hay đang làm cái gì, đã quên hết mọi thứ rồi này." Nói xong, bà lại nhớ tới cái gì đó, thu nụ cười lại hỏi, "Làm sao nội về được?"
A Lê cúi đầu vuốt ve nếp gấp của làn váy, nói, "Tiết Duyên cõng nội về ạ."
Trong mắt Phùng thị có điều gì đó phức tạp, cuối cùng bà thở dài thườn thượt, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
A Lê nhớ tới lúc đó nàng hốt hoảng luống cuống, nhớ đến dáng vẻ Tiết Duyên ôm nàng nhẹ nhàng rồi an ủi, cũng cảm thấy lòng mình rối bời. Ngoài sân vang lên tiếng kéo cửa gỗ, sau đó là tiếng bước chân, Tiết Duyên đã quay về.
A Lê không nghĩ đến chuyện đó nữa, nàng cúi người kéo cái bàn nhỏ tựa vào một bên của giường đất, nói, "Nội, con đi bưng thức ăn, chúng ta ăn cơm đi."
—
Đêm nay, trong sân đã yên tĩnh từ sớm.
Phùng thị ăn xong cơm xong liền đi ngủ, A Lê vốn định ngủ cùng bà để canh đêm, nhưng Phùng thị đau lòng tiểu bối vì bà mà vất vả mệt mỏi, vả lại cơ thể của mình cũng không có gì đáng ngại, nhất quyết đuổi A Lê về. A Lê không lay chuyển được, liền đắp chăn cho bà, thấy bà đã ngủ thiếp đi, liền thổi đèn trở về phòng mình. Tiết Duyên đang bôi thuốc cho mình, chàng nghiêng đầu hướng về phía sau, động tác vụng về nâng cao một cánh tay, rắc bột cầm máu[1] lên lưng.
A Lê đóng cửa lại, nhìn thấy gần hết bột đỏ rơi trên mặt đất, mím môi bước tới cầm lấy lọ thuốc.
Nàng chỉ vào chiếc chăn bông bên cạnh, nhẹ giọng nói, "Nằm sấp xuống."
Yết hầu của Tiết Duyên giật giật, nghe lời đi qua.
Vết thương cũ sau lưng chàng còn chưa lành, lại bị dính nước, trông còn đáng sợ hơn hôm qua, sưng đỏ cả một mảng lớn, có chỗ thậm chí còn mưng mủ. A Lê nhìn một chút, không dám rắc thuốc lên, chỉ nói, "Ngày mai đi tìm đại phu xem một chút đi, đừng chậm trễ."
Tiết Duyên rầu rĩ, "Không có sao mà, ngươi cứ rắc đại đi, mấy vết thương như này ta đã từng bị trước đây rồi, cũng chỉ rắc một ít thuốc, cuối cùng cũng lành."
A Lê nhàn nhạt nở nụ cười, nói, "Chàng quả thật từ nhỏ đã thế rồi."
Nàng xắn tay áo đến khuỷu tay, một tay cầm lọ, tay kia vỗ nhẹ vào cánh tay để bột thuốc được dàn đều. Trong phòng tràn ngập mùi rỉ sét của bột cầm máu, Tiết Duyên đặt trán lên mu bàn tay, nhưng hết lần này tới lần khác có thể nghe thấy một mùi hương trộn lẫn vào trong đó. Thoang thoảng mềm mại, giống như hoa hồng mà trước đây chàng trồng, chàng hít mạnh một hơi, đột nhiên gọi, "A Lê."
Chàng nói, "Chuyện đêm qua, ta, là ta không tốt."
Lần đầu tiên chàng nói như vậy, Tiết Duyên cảm thấy đầu lưỡi không được trơn tru lắm, không biết nên tiếp tục như thế nào, dừng một lúc lâu, mới nói, "Ngươi, đừng trách ta quá lâu. Hãy cho ta một cơ hội."
Nửa câu sau, chàng giữ kín trong lòng, không dám nói.
Không biết qua bao lâu, A Lê mới mở miệng. Nàng nhét cái nút vào bình xong, đặt lên giá, nhẹ giọng, "Ta không ghi hận chàng, chuyện qua rồi thì để cho nó qua đi, đừng để ở trong lòng, sau này cuộc sống còn dài. Nhưng đừng nói những lời tức giận như vậy nữa, ta nghe thấy thì sẽ rất buồn."
Đầu hơi rủ xuống, cổ thon dài,một lọn tóc bết vào má, nàng bình thản và ôn hòa ngồi ở đó, phản chiếu ánh nến dịu dàng.
Tiết Duyên quay đầu lại nhìn nàng, giật mình cảm thấy nàng giống như dung hợp tất cả kỳ vọng của người đời đối với nữ tử, đoan trang, thanh tú đẹp đẽ, yếu ớt nhưng lại mạnh mẽ.
Chàng thậm chí không dám lên tiếng nói chuyện, cúi đầu nói một câu, "Được."