“Số tiền này là chú nợ cháu, cũng là chú nói sẽ đưa cho cháu. Chú là ông chủ, lúc này lại nuốt lời, chú không thấy lương tâm cắn rứt à?”
“Nếu chú không bận thì chúng ta cứ dây dưa như thế này, nhưng chúng ta phải nói trước, chú phải hoàn toàn chịu trách nhiệm với cháu, lo ăn lo ở!”
Nói xong, cậu bé còn cởi giày, nằm trên sofa.
Cậu bé và Lục Khải Vũ đang trong tư thế giằng co.
Lục Khải Vũ nhìn cậu bé chằm chằm, có chút ngẩn người, đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ mà cứng đầu, không sợ trời không đất. Thực sự không biết bình thường mẹ thắng bé dạy dỗ nó thế nào.
Hai người một lớn một nhỏ cứ như vậy mà đối đầu.
Lục Khải Vũ bắt đầu xem văn kiện, phớt lờ cậu bé.
Hai mươi phút sau, cậu bé đang lăn lộn trên ghế sofa, nhìn trộm Lục Khải Vũ, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
“Này, chủ tịch Lục, cháu đói bụng muốn ăn khoai lang nướng”
“Không có! Trừ khi cháu cho chú biết số điện thoại của mẹ cháu!”
Lục Khải Vũ thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên.
“Hừ…nhà tư bản độc ác, cháu không thể nói cho chú biết số điện thoại di động của mẹ cháu được” Nói xong, cậu bé đứng dậy khỏi ghế sofa đi thẳng đến bàn của Lục Khải Vũ, vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, lấy điện thoại ở trên.
Tuy nhiên, ngay khi bàn tay nhỏ bé của cậu chạm vào điện thoại, bàn tay to lớn của Lục Khải Vũ đã cầm nó lại.
“Cháu muốn gọi cho ai?” Lục Khải Vũ hỏi.
“Đồn cảnh sát!” Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Mạc Vũ Lý chớp chớp.
“Tại sao?” Lục Khải Vũ nhướng mày, vẻ mặt không cảm xúc mà uy nghiêm.
“Chú nợ tiền không trả, còn ngược đãi trẻ em!” Mạc Vũ Lý không hề tỏ ra sợ hãi.
“Cảnh sát tới đây cũng muốn thông báo cho mẹ cháu.’ Khóe miệng của Lục Khải Vũ hơi nhếch lên.
Mạc Vũ Lý cắn môi dưới, giận dữ lùi lại.
Sau đó, nước mắt bất chợt tuôn rơi.
Không hiểu vì sao, Lục Khải Vũ nhìn thấy giọt nước mắt của cậu bé, anh đột nhiên cảm thấy đau lòng.
“Cháu…tại sao cháu lại khóc?” Giọng anh trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Mạc Vũ Lý quay lại ngồi trên ghế sofa, buồn bã nức nở.
“Cháu, cháu khóc là vì chú bắt nạt cháu. Cháu không có bố, sức khoẻ của ông bà ngoại không tốt, sau khi cậu kết hôn với mợ thì không còn quan tâm đến họ nữa. Mẹ cháu một mình nuôi cả nhà, làm mấy công việc liền. Mỗi ngày đều đi làm đến nửa đêm, cháu chỉ muốn giảm nhẹ gánh nặng cho bà ấy mà thôi.”
“Hơn nữa, ba triệu này là chú bằng lòng cho cháu, có phải cháu cầm dao kề cổ bắt chú đưa đâu. Sao chú nói lời không giữ lời, lại còn muốn mẹ cháu đến đây”
“Chú biết không? Mẹ cháu mà biết chuyện này, mẹ sẽ không đánh đập mắng mỏ cháu, sau khi về mẹ chỉ nhìn di ảnh của bố cháu mà khóc, tự đánh mình và tự trách mình. Sao chú lại là một người tàn nhẫn như vậy!”
“Huhu, ba triệu và điện thoại này cháu không cần nữa có được không?”
Mạc Vũ Lý nước mũi chảy ròng ròng, tình cảm chân thành, buồn bực đến phát khóc.
Tiếng khóc và nước mắt của cậu bé khiến Lục Khải Vũ rất buồn.
Không hiểu tại sao, đứa trẻ với nhiều ý nghĩ xấu xa ở trước mặt anh này, với nụ cười nhếch mép của thẳng bé, lại khiến anh cảm thấy rất thân thiết, rất dễ thương và rất đáng yêu.
Bây giờ, thằng bé đột nhiên khóc đến đau thương như vậy, trong lòng anh lại không đành lòng, rất khó chịu.