9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 839: Nói chuyện



Thấy mục tiêu của mình đã đạt được, Mạc Vũ Lý làm việc có chừng mực, ngoan ngoãn đi theo Lục Khải Vũ đến văn phòng chủ tịch.

Sau khi đến văn phòng, cậu bé không có chút đề phòng nào, như về đến nhà của chính mình vậy, vứt bỏ mũ và khẩu trang, gục trên ghế sofa.

“Chủ tịch Lục, vừa nãy cháu bị người của chú đuổi theo cả ngày trời, cháu khát quá, cho cháu một cốc trà sữa, thế nào?” Cậu bé nháy mắt với Lục Khải Vũ, ánh mắt mà cậu bé cho là dễ thương.

Khóe miệng Lục Khải Vũ giật giật: “Nếu khát thì uống nước đun sôi, trà sữa chỉ càng uống càng khát. Ngoài ra, trà sữa chứa quá nhiều thực phẩm phụ gia, trẻ con thường xuyên uống sẽ không tốt, uống càng ít Bởi vì trong nhà có tám cục cưng dễ thương, mà Vũ Tuệ và Long Bách còn là người có tâm hồn ăn uống. Vì vậy bây giờ Lục Khải Vũ đã biến thành một ông bố siêu cấp, anh đặc biệt chú ý đến mọi thứ mà các cục cưng dễ thương ăn uống.

Sau khi nói với Mạc Vũ Lý, anh trực tiếp kết nối đường dây thông báo cho Lâu Văn Vũ: “Chuẩn bị ba triệu tiền mặt và rót một cốc nước đun sôi mang vào đây.”

Mạc Vũ Lý từ trên ghế sofa đứng lên, đi tới trước mặt anh tỏ vẻ mặt kinh ngạc, dụi dụi mắt: “Trời ơi, có phải cháu bị lóa mắt rồi không. Chú có phải là người lạnh lùng, dứt khoát, tàn nhãn, vô tình trong giới doanh nhân Hà Thành, Lục Khải Vũ không thế?”

Lục Khải Vũ trợn mắt nhìn cậu bé: “Cháu có ý gì?”

“Một bá đạo tổng tài như chú bình thường không phải giống như trên TV hay như trong tiểu thuyết, có thể nói một tuyệt đối không nói hai sao? Lạnh lùng, vô tình, coi thường mọi thứ. Trừ những người mình yêu thương ra, mọi thứ trong mắt chú có lẽ phải toàn là mây bay mới phải chứ”

“Nhưng mà chú? Chúng ta hoàn toàn không quen biết nhau, cháu chỉ muốn một cốc trà sữa mà thôi, nhưng chú lại càm ràm cả ngày như một người phụ nữ. Thật sự khác xa so với những gì cháu tưởng tượng!”

Mạc Vũ Lý nhìn chằm chằm vào anh, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ bé của cậu có bao nhiêu khoa trương.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lâu Văn Vũ bước vào.

“Chủ tịch Lục, đây là ba triệu đồng tiền mặt và nước đun sôi” Trong tay Lâu Văn Vũ cầm một cái khay, trên khay là một tách trà và một phong bì không quá dày.

“Đặt nước sôi lên bàn trà đằng kia, đưa tiền cho tôi: Lục Khải Vũ đứng dậy đi tới trước mặt Lâu Văn Vũ, cầm phong bì trong khay.

Sau khi để nước đun sôi xuống, Lâu Văn Vũ vô tình nhìn lên, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Vũ Lý, anh ta có chút kinh ngạc: “Cháu, chát Đứa trẻ này có vẻ đẹp thịnh thế, gần giống với sao nhí Hồ Ly Huyền Sắc mà mấy cô gái trong công ty đang săn lùng gần đây.

“Suyt…anh đẹp trai, đừng căng thẳng, em không phải là Mạc Vũ Lý, chẳng qua trông hơi giống cậu ấy một chút mà thôi!” Mạc Vũ Lý ra hiệu cho Lâu Văn Vũ nhỏ tiếng.

“Nó..” Lâu Văn Vũ bối rối nhìn Lục Khải Vũ.

Lục Khải Vũ nhẹ thở dài: “Cậu thấy đó, thằng nhóc vì ba triệu đồng và một cái điện thoại mà làm náo loạn cả lên, nó làm sao có thể là Mạc Vũ Lý được chứ”

Lâu Văn Vũ cúi đầu, bước ra ngoài.

Mạc Vũ Lý thực sự có chút khát, uống một vài ngụm nước đun sôi để trên bàn.

Sau khi uống xong, cậu bé bước đến gần Lục Khải Vũ, giơ tay ra: “Chủ tịch Lục, người đẹp trai tốt bụng, cháu không đòi chú 15 triệu nữa, ba triệu này có phải nên đưa cho cháu rồi không?”

Vừa nấy cậu bé nghe thấy Lục Khải Vũ bảo Lâu Vũ Văn mang ba triệu tiền mặt đến đây, cậu bé liền biết 15 triệu đồng kia là không thể có được rồi.

Thật ra cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc đòi hỏi nhiều như vậy, ba triệu đồng cũng đủ để mình tạm thời tiêu xài trong mấy ngày rồi.

Lục Khải Vũ nhìn cậu bé chằm chằm: “Hôm nay là thứ tư, vào lúc này cháu nên đi học mới đúng? Có phải cháu trốn học đúng không?”

Mạc Vũ Lý không kiên nhẫn nhìn anh: “Chủ tịch Lục, chuyện này có liên quan gì đến chú không? Cháu biết chú có tám đứa con, nếu chú thấy cảm thông và trách nhiệm tràn trề thì chú có thể về tìm tám đứa con của mình. Đừng tọc mạch chuyện khác ạI!”

Lục Khải Vũ trở lại bàn làm việc, ngồi xuống chiếc ghế da, nhìn thẳng vào Mạc Vũ Lý: “Hôm nay chuyện tọc mạch này chú quan tâm là cái chắc rồi! Gọi bố mẹ cháu đến đây, chú sẽ đưa tiền và cả điện thoại mà Ngô Chính Quang đang đi mua đưa cho cô ấy”

Giọng điệu của anh rất nghiêm túc và chắc chắn, không có chỗ cho sự thương lượng.

Mạc Vũ Lý ngẩn ra một chút, không hài lòng lầm bầm nói: “Chủ tịch Lục, chú thật giống phụ nữ, thích tọc mạch chuyện người khác.”

Nói xong, cậu bé đi thẳng đến sofa ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Lục Khải Vũ: “Cháu nói cho chú biết, mẹ cháu là mẹ đơn thân, cháu sẽ không báo cho mẹ biết. Bà ấy một mình nuôi cháu đã đủ vất vả rồi, cháu sẽ không để bà ấy đến đây để bị chú dạy dỗ đâu”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv