“Tiêu chảy? Tốt quá rồi, con đang muốn giảm cân!” Vừa nói cậu trực tiếp nhét mấy viên tiêu hóa vừa rút ra cho vào trong miệng.
Hoàng Ánh Tuyết lợi dụng lúc cậu không chú ý, lấy nốt những viên thuốc còn lại.
“Mợ là một người lớn làm sao có thể giật đồ của trẻ con được?” Mạc Vũ Lý thấy Hoàng Ánh Tuyết đã nhét mấy viên thuốc tiêu hóa vào túi mà cô ấy mang theo, không cam lòng Đĩu môi.
Hoàng Ánh Tuyết nghiêm mặt nhìn cậu: “Mạc Vũ Lý, mợ nói cho con biết, nếu con muốn ở Hà Thành một thời gian thì con phải thành thật ngoan ngoãn, nếu không, mợ sẽ gọi điện thoại cho cậu và mẹ của con ngay lập tức để bọn họ đưa con trở về Châu Âu”
Thằng nhóc thấy Hoàng Ánh Tuyết thật sự sẽ tức giận, đôi mắt đào hoa khẽ chuyển, biểu cảm trên mặt lập tức thay đổi thành ủy khuất vô cùng đáng thương: “Vâng, mợ, con hiểu rồi!”
Sau đó, đầu rũ xuống, cầm que kẹo bông đầy màu sắc đi về phía xe của Khúc Lăng Cường.
Đợi đến một lúc sau, cậu không nhịn được cắn một miếng kẹo đường, không khỏi cảm thán: “Ngọt quá! Cảm giác ngọt ngào mềm mại như mây trắng thật là khiến cho người ta say mê!”
Khúc Lăng Cương và Hoàng Ánh Tuyết đều lắc đầu không nói nên lời.
Chẳng bao lâu, bọn họ đến khu Phong Minh, nơi mà Hoàng Tuấn Phong sinh sống.
Những năm gần đây, với sự phát triển của thành phố, ở khu đất này có một nhà máy tư nhân đã đóng cửa, các nhà đầu tư mua lại mảnh đất và xây dựng một số tòa nhà chung cư cao tầng.
Hoàng Tuấn Phong nhân cơ hội mua một căn hộ có ba phòng ngủ, không chỉ thuận tiện chăm sóc bố mẹ mà còn tương đối tự do một chút.
“Cậu không vào trong gặp bố mẹ tôi một lần sao? Bọn họ cũng rất nhớ cậu!” Khi tới trước cổng khu chung cư, Hoàng Ánh Tuyết liền nói.
Dù sao thì hai nhà từng là hàng xóm thân thiết của nhau, bố mẹ Lâm có thể coi như người đã chứng kiến Khúc Lăng Cường lớn lên.
Khúc Lăng Cường nhìn thoáng qua cổng khu chung cư rồi lắc đầu: “Để hôm khác đi, công ty của tôi còn có việc, khá bận rộn!”
Nói xong, anh ta quay vào trong xe, lấy hành lý của bọn họ ra.
“Đây là chìa khóa nhà của Hoàng Tuấn Phong, cậu muốn đi tới nhà cậu ấy? Hay là về nhà?” Khúc Lăng Cường lơ đãng hỏi khi anh ta rút chìa khóa ra đưa cho Hoàng Ánh Tuyết.
Hoàng Ánh Tuyết nhìn thoáng qua Mạc Vũ Lý, nhẹ nhàng thở dài: “Trước tiên cứ ở tạm nhà của Hoàng Tuấn Phong đã, cậu cũng biết đấy, nhà bố mẹ tôi có hai phòng ngủ thôi, không thể ở đó được”
“Không cần, cũng không xa, tôi có thể tự mình đi lên” Nói xong, cô ấy quay đầu tìm Mạc Vũ Lý, liền phát hiện ra thằng nhóc vừa mới ở đằng sau giờ đã không thấy đâu rồi.
Hoàng Ánh Tuyết và Khúc Lăng Cường vội vàng xách hành lý bước tới, từ xa cô ấy đã nghe thấy giọng nói cuốn hút của mình nói với bà nội của cô bé kia, “Bà ơi, em gái thật dễ thương, sau này lớn lên cháu nhất định sẽ lấy em ấy”
“Cháu đang nói cái gì vậy? Gì mà đính ước, kết hôn với con bé, đứa nhỏ như cháu nói bậy bạ gì đó! người nhà của cháu đâu?”
Hoàng Ánh Tuyết vội vàng chạy đến, trên môi nở nụ cười xin lỗi: “Cháu xin lỗi, dì Lưu. Đây là con trai của bạn cháu, nó lớn lên ở nước ngoài, mới trở về nước, cho nên vẫn chưa thích ứng”
Trong khu chung cư Phong Minh này, những người sống ở đây đều là những công nhân nhà máy cũ, hàng xóm láng giềng cơ bản đều quen biết nhau.