Hoàng Ánh Tuyết cạn lời, mệt mỏi lắc đầu: “Con ăn đi, không cần lo lắng cho chúng ta”
Đây chỉ là một câu nói rất bình thường và lịch sự, nhưng ngôi sao nhí quốc tế Mạc Vũ Lý ở trước mặt họ đã ăn xong một bát mì suông nhỏ, một đĩa thịt giòn, một đĩa viên chua ngọt, còn có thịt tẩm vị cá, cuối cùng là thịt heo vụn thơm phức, trước mặt chỉ còn lại mấy miếng khoai tây vụn mà thôi.
Sau khi ăn xong, cậu bé lau miệng, sờ lên cái bụng tròn đầy mãn nguyện rồi uống một hớp trà: “Đồ ăn ở quán mì này ngon thật!”
Hoàng Ánh Tuyết và Khúc Lăng Cường tỏ vẻ kinh ngạc, đứa trẻ chưa đầy bảy tuổi này có phải đã ăn quá nhiều rồi không.
“Phía trước có một hiệu thuốc, anh nghĩ nên mua cho thằng bé một chút thuốc tiêu hóa.” Khúc Lăng Cường đưa ra lời khuyên rất chân thành.
Hoàng Ánh Tuyết gật đầu: “Tôi đồng ý!”
Vì vậy, sau khi chốt hóa đơn, ba người đã đến cửa hiệu thuốc.
Mạc Vũ Lý liên tục lùi về phía sau với vẻ mặt kháng cự: “Chúng ta đến đây làm gì ạ? Con nói cho hai người biết, có đánh chết con con cũng không uống thuốc đắng đâu”
“Không phải thuốc đắng, chỉ là thuốc bổ dạ dày tiêu hóa thôi. Vừa nãy con ăn quá nhiều, mợ sợ con sẽ khó tiêu.’ Hoàng Ánh Tuyết thuyết phục cậu bé.
Mạc Vũ Lý nhướng mày: “Thuốc không đắng? Mợ xinh đẹp, mợ đang lừa ai đấy!”
Trong khi nói chuyện, Khúc Lăng Cường đã bước vào hiệu thuốc, nhanh chóng bước ra với một hộp thuốc tiêu hóa.
Lấy bốn viên đưa cho Mạc Vũ Lý: “Con nếm thử đi, chua chua ngọt ngọt, rất ngon”
Mạc Vũ Lý cong môi khinh thường: “Chú à, cháu bảy tuổi rồi, không phải bảy tháng, cháu không dễ bị lừa như vậy đâu!”
Bởi vì không muốn uống thuốc, Mạc Vũ Lý trực tiếp gọi Khúc Lăng Cường từ anh đẹp trai thành ông chú.
Nghe thấy cách gọi của cậu bé, khoé miệng Khúc Lăng Cường giật giật. Anh chợt nghĩ đến Tử Tín, than ôi, vẫn là Tử Tín nhà mình hiểu chuyện và nghe lời hơn!
Đứa trẻ trước mặt anh, nhìn cứ như muốn đánh anh bất cứ lúc nào.
Anh hít sâu một hơi, chịu đựng và chịu đựng, đúng lúc này, một người bán kẹo bông đẩy một chiếc xe đi ngang qua bọn họ.
Anh chạy nhanh đến, mua một cây kẹo bông siêu to, nhiều màu sắc rồi quay lại.
Mạc Vũ Lý nhìn thấy kẹo bông, há hốc miệng ghen tị.
“Đẹp quá!” Cậu bé vừa đưa tay ra vừa nói.
Khúc Lăng Cường nâng kẹo bông lên, lấy ra bốn viên thuốc tiêu hoá rồi đưa cho cậu bé: “Uống thuốc tiêu hóa này trước đi, kẹo bông sẽ là của chát Cậu bé liếc nhìn thuốc tiêu hóa trong tay anh, sau đó nhìn lên kẹo bông đầy màu sắc, khẽ cắn môi dưới: “Thuốc tiêu hóa này thực sự không đắng ạ?”
Hoàng Ánh Tuyết ở trước mặt cậu bé lấy một viên, nhét vào miệng nhai: “Con xem, mợ ăn hết rồi, thật sự không đắng”
Lúc này cô thật sự hối hận khi đã đồng ý cho thằng quỷ này sống ở Hải Thành một thời gian, với dáng vẻ này của thằng bé, trong vòng một tuần cô sẽ bị tra tấn đến chết.
Mạc Vũ Lý nhìn chằm chằm biểu hiện của cô, thấy cô không phải nói dối, vì vậy cậu bé cẩn thận cầm một viên tiêu hóa lên, đầu tiên dùng lưỡi liếm nó, hình như thực sự không đắng, sau đó nhét viên tiêu hóa vào miệng, nhai nghiêm túc.
Một vị chua ngọt nhàn nhạt lan tỏa giữa miệng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp lộ ra vẻ khó tin.
“Nó thực sự không đắng, có chút chua và ngọt, rất ngon”
Vừa nói cậu bé vừa lấy những viên còn lại trên tay Khúc Lăng Cường, nhét thẳng vào miệng.
Sau khi uống xong, cậu bé nhìn Khúc Lăng Cường: “Số thuốc còn lại và cái kẹo bông này có thể cho cháu rồi chứ?”
Đứa trẻ này thực sự là…! Khúc Lăng Cường không còn cách nào khác là giao tất cả cho cậu bé.
Không ngờ, sau khi cậu bé uống viên tiêu hóa xong lại lấy ra thêm vài viên nữa, chuẩn bị cho vào miệng.
Hoàng Ánh Tuyết vội vàng ngăn cậu bé lại: “Mạc Vũ Lý, đây là thuốc, không phải đường. Một lần chỉ có thể uống sáu viên, nếu uống nhiều sẽ bị tiêu chảy”