Đây là giấc mơ sao? Nếu đây là giấc mơ xin hãy để cậu bé mơ thêm một lát, đừng đánh thức cậu dậy.
Lúc Khải Vũ chăm chú quan sát con trai, nhìn khuôn mặt đen gầy của thằng bé ngày càng tái nhợt, hơi thở đột nhiên trở nên đồn dập. Anh hoảng sợ chạy nhanh tới ôm lấy thăng bé.
“Chú Mãnh đến bệnh viện, nhanh lên!”
Thân thể mềm mại của Mộc Tháp ngã vào trong lòng anh, cậu bé cố gắng mở to mắt nhìn anh, khóe môi rướn lên nụ cười hạnh phúc: “Chú thật sự là bố con sao?”
“Đúng vậy, Mộc Tháp à, bố là bố con, thuốc của con đâu?” Cả người Lục Khải Vũ căng thẳng, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu run rẩy.
Lý Mộc Tháp ở trong lòng anh suy yếu nhoẻn miệng cười hạnh phúc, đưa tay lên vuốt ve mặt anh: “Bố ơi, bố đẹp trai quá”
Sau đó, bàn tay nhỏ đột nhiên rơi xuống, cả người tức thì rơi vào hôn mê.
“Mộc Tháp ơi, Mộc Tháp, con đừng dọa bố!” Lục Khải Vũ run rẩy móc thuốc sơ cứu trong túi của Mộc Tháp ra, muốn đút cho cậu bé uống.
Tuy nhiên, Mộc Tháp hôn mê luôn cần chặt răng, làm thế nào cũng không chịu há mồm.
Anh đành phải dùng hai ngón tay của mình gắng sức cạy miệng thẳng bé ra, rồi đặt viên thuốc dưới lưỡi thăng bé.
Kế đó, anh đặt Mộc Tháp lên ghế sau bắt đầu tiến hạn cấp cứu cho cậu.
Dựa vào kĩ thuật lái xe cao siêu của mình, chú Mãnh liên tục vươn vài cây đèn đỏ, cuối cũng cũng đưa Lý Mộc Tháp tới bệnh viện Nhân dân số 1 trong thời gian ngăn nhất.
Nhìn con trai bị đẩy vào phòng cấp cứu, toàn thân Lục Khải Vũ dựa vào tường đau khổ hối hận nhắm hai mắt lại.
Do anh quá xúc động!
Đều tại anh quá xúc động!
Rõ ràng biết tình trạng sức khỏe của thằng tư, mà còn không kiềm được nói ra sự thật.
Nếu thẳng tư xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, suốt đời này anh không thể tha thứ cho mình.
Chú Mãnh đứng bên cạnh muốn khuyên anh, nhưng không biết nên mở miệng khuyên thế nào.
Bên trong là đứa con trai trải qua trăm phương ngàn đẳng chủ tịch Lục mới tìm được, ông ấy cũng là bố nên rất hiểu nỗi lòng của người bố.
Sinh ly tử biệt là chuyện đau khổ nhất trên thế giới này.
Lục Khải Vũ vẫn luôn duy trì một động tác, nhìn đăm đăm vào cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, thậm chí anh chưa từng chớp mắt.
Bốn mươi phút sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ từ bên trong đi ra.
Lục Khải Vũ vội vàng bước tới, vì đứng quá lâu nên chân anh hơi run rấy, suýt nữa thì té ngi “Bác sĩ ơi, con trai tôi sao rồi?” Trong lòng anh thấy hốt hoảng, giọng điệu có phàn bức thiết.
Bác sĩ liếc nhìn anh: “Cũng may được đưa đến bệnh viện kịp thời, trên đường còn uống thuốc và sơ cứu tương ứng. Bây giờ cậu bé đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, thằng bé mới trải qua cuộc phẫu thuật tim lớn. Sau này tuyệt đối đừng kích thích cậu ấy!”
Trái tim vẫn đang treo lơ lửng của Lục Khải Vũ, cuối cùng cũng được thả lỏng. Anh hơi lảo đảo, ngã sang bên cạnh.
Chú Mãnh nhanh chóng chạy lên đỡ lấy anh: “Chủ tịch Lục, cậu không sao chứ?”
Vẻ mặt anh tái nhợt, xua xua tay, đi đến ngồi xuống chiếc ghế gần đó: ‘Tôi không sao, vừa rồi do quá căng thẳng thôi!”
Chú Mãnh nhìn thấy tay anh thì sửng sốt kêu lên: “Chủ tịch Lục, sao tay cậu lại chảy máu?”