Nghe lời anh nói, Lý Mộc Tháp lùi về phía sau một bước, cậu chăm chú nhìn anh hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười: “Chú Lục ơi, con biết chú vì muốn tốt cho con, nhưng chú nói dối chẳng điệu nghệ chút nào!”
Con trai có phản ứng này khiến người luôn lạnh lùng, tự tin, sát phạt quyết đoán trên thương trường như Lục Khải Vũ không biết nên đối đáp thế nào.
“Mộc Tháp, tại sao con hỏi như vậy?”
“Chú Lục ơi, cháu nghe nhóm người quản gia Lưu nói rằng Long Bách, Long Thiên và cả thiên tài nhà họ Lư đều là con của chú và dì Hân Hy. Năm đó dì Hân Hy bị người khác giam lỏng, sau khi em bé được sinh ra đã bị chúng bán cho bọn buôn người đúng không?”
Cậu bé chớp đôi mắt sáng như sao nhìn Lục Khải Vũ Lục Khải Vũ không biết tiếp theo con trai muốn nói gì, chỉ có thể gật đầu Lý Mộc Tháp duỗi bàn tay nhỏ bé ra: “Chú Lục ơi, vậy tính ra năm đó dì Hân Hy sinh ra bảy em bé chung một bào thai!”
“Đúng thế, Mộc Tháp à, con muốn nói điều gì?” Lục Khải Vũ quả thực không đoán được trong cái đầu nhỏ của con trai đang suy nghĩ cái gì.
“Con muốn nói bảy đứa trẻ được sinh từ một bào thai đã là kì tích trước nay chưa từng có, lẽ nào năm đó dì Hân Hy còn có thể sinh ra tám đứa bé chung một bào thai ư?”
Gần đây, cậu đang nghiên cứu về Đông Y.
Cậu vốn không tin răng trên thế giới này sẽ có chuyện tám đứa bé sinh ra từ một bào thai, hơn nữa tám đứa trẻ này vẫn đang còn sống?
Đến lúc này, Lục Khải Vũ rốt cuộc mới hiểu được suy nghĩ trong đầu con trai.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai và bước tới trước xe chú Mãnh.
Chú Mãnh lập tức mở cửa xe.
Lục Khải Vũ dẫn thăng bé lên xe.
“Chú Lục ơi, chú chưa trả lời câu hỏi của con?” Xe vừa khởi động, Lục Khải Vũ đang loay hoay nghịch điện thoại, điều này khiến Lý Mộc Tháp hơi không vui.
Lục Khải Vũ nhìn thoáng qua cậu, đưa di động cho cậu: “Mộc Tháp, nghe nói gần đây con biết rất nhiều chữ. Con đọc thử tin tức trên này, nếu như có chỗ nào không hiểu, chú có thể giải thích cho con”
Lý Mộc Tháp nghỉ ngờ nhận lấy điện thoại, trên đó là tin tức liên quan tới nhiều ca sinh nở đa bào từ trước đến nay trên thế giới.
Một bào thai tám đứa, mười đứa, mười hai đứa. Thậm chí trên thế giới còn có một ca mười bốn đứa trẻ đều sinh ra từ một bào thai, hơn nữa tất cả đều đang còn sống!
Cậu bé ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lục Khải Vũ: “Chú cho con xem cái này là có ý gì?”
Cậu bé kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lục Khải Vũ: “Mộc Tháp à, năm đó mẹ Minh Húc cũng là mẹ của con đã sinh chín em bé trong một bào thai, dòng họ của cô ấy đều có gien di truyền này. Con đứng thứ tư, con chính là thăng tư của nhà họ Lục chúng ta”
Lý Mộc Tháp bắt gặp bóng dáng nhỏ bé của mình trong đôi mắt hoen đỏ của anh, lời Lục Khải Vũ nói giống như một quả bom nổ tung trong đầu nhỏ của cậu. Cậu cảm thấy trái tim mình hơi đau đớn, hơi khiếp sợ nhưng phần nhiều nỗi vui mừng nửa tin nửa ngờ.
“Chú, chú, chú..” Cậu có rất nhiều điều muốn nói, tuy nhiên chẳng thốt ra được gì.
“Dưới eo của con có một vết bớt, trên thực tế, bố và mẹ đã biết thân phận của con từ lúc trở về từ thôn hương lúa Ánh Hoa. Có điều, con vừa trải qua một ca phẫu thuật lớn, bố mẹ không dám nói vì sợ con chịu không nổi”
“Vê sau, bố mẹ nghĩ con ở nhà họ Lục được gia sư dạy con học, có bà nội chăm sóc sinh hoạt của con, còn có bác sĩ Tôn điều trị sức khỏe cho con. Vì muốn hóa giải hiểu lâm giữa Long Thiên và Long Bách, bố mẹ đã yên tâm để con sống ở khu nhà cũ mà chuyển ra khu chung cư Ánh Trăng, nhưng không ngờ rằng lại xảy ra chuyện như vậy”
“Mộc Tháp, là bố mẹ sơ suất. Xin lỗi con!”
“Nếu con không tin thì chờ sức khỏe của mẹ con đỡ hơn, chúng ta có thể đi xét nghiệm máu chính xác nhất”
Tình cảm của Lục Khải Vũ rất chân thành, mỗi câu mỗi chữ đều đầy äp tình thương sâu nặng người bố dành cho con trai.
Lý Mộc Tháp ngẩn ra, chỉ ngơ ngác nhìn anh Trong đầu cậu, có một quả cầu nhiều màu sắc lập tức nổ tung, đủ loại màu sắc ngọt ngào và vui vẻ tức thì lấp đầy trái tim nhỏ bé của cậu.
Dì Hân Hy là mẹ ruột của cậu bé, chú Lục mà cậu luôn hâm mộ lại là bố ruột của mình, hơn nữa còn có bà cố đối xử với cậu rất dịu dàng, chu đáo, còn có ông nội, bà nội và nhóm người Vũ Tuệ, Tư Nhã, Minh Húc, Long Thiên.
Cậu rất thích họ, những người cậu muốn tiếp xúc đều là người thân của cậu, là người thân chảy chung dòng máu thật sự với cậu.