Qua sự việc xảy ra ngày hôm nay, trong lòng anh đã xem Khúc Lăng Cường là bạn thân rồi, thậm chí, còn xem là ân nhân. Anh ta vì Tam Bảo mà làm quá nhiều chuyện, anh và Hân Hy sẽ mãi khắc ghi ân tình này.
Khúc Lăng Cường gật đầu rồi thất thần đưa mắt nhìn cánh cửa phòng ngủ chính, sau đó mới quay người rời đi.
‘Sau khi Khúc Lăng Cường đi, Mạc Minh Húc nhíu mày: “Bố, hình như thức ăn cháy rồi.”
Lục Khải Vũ giật mình, vội quay người lao vào bếp, quả nhiên rau cải trong nồi đã biến thành mảng đen khét lẹt.
Anh không còn cách nào khác chỉ đành đem đổ đi Mạc Minh Húc đầy đau khổ nhìn anh, bố này đúng là không tin tưởng được m: làm sao đây? Có cần đi tìm dì Tô Cẩm qua không?”
Lục Khải Vũ chà nồi, bắc lên bếp nấu lại, vẻ mặt tự tin nhìn con trai: “Đại Bảo, con có tin tay nghề của bố không?”
Mạc Minh Húc lúng túng cười cười: “Cái đó, bố à, trong tủ lạnh còn có cải chua, cháo cũng đã nấu nhừ rồi, con cảm thấy mẹ và Tam Bảo sẽ thích vị cải chua hơn!”
Cậu bé nhận ra rằng, bố ngoại trừ biết làm bánh trứng ra, hình như không còn biết làm món nào khác nữa. Vừa nãy bố có ý nghĩ rất tự tin, muốn tạo niềm vui bất ngờ cho mẹ và em ba, nhưng lại đi xào rau củ.
Sau đó, mém chút làm cháy nguyên cái bếp luôn!
Bị ánh mắt đầy nghỉ hoặc của con trai chiếu vào, Lục Khải Vũ như nghẹt thở, làm theo mấy video dạy nấu ăn, cuối cùng cũng suôn sẻ làm ra một món trứng xào cà chua, còn có khoai tây ngâm giấm một cách thành công mỹ mãn Anh hào hứng dọn mấy món nấu xong lên chiếc bàn ăn nhỏ rồi bưng vào phòng ngủ chính Mạc Minh Húc lúc này đang ở trong phòng ngủ tường thuật lại công cuộc nấu ăn ly kỳ của bố cho mẹ và em trai. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu bé vội vàng chạy ra mở cửa.
“Bố nấu cơm xong rồi sao?” Cậu liếc nhìn bàn ăn trên tay Lục Khải Vũ nhíu mày hỏi. . Đọc thêm nhiều truyện ở -- t r ù m t r u y ệ n .N E T --
Đĩa trứng xào cà chua đó trông cũng ổn, nhưng đĩa khoai tây bào này là cái thứ gì đây?
Khoai tây được cắt dày như ngón tay của bố vậy.
Lục Khải Vũ có hơi bực bội bèn trừng mắt nhìn cậu bé: “Đại Bảo, ánh mắt con vậy là sao?
Đừng có trông mặt mà bắt hình dong, nhìn thế thôi chứ hương vị tuyệt đối đỉnh cao đấy”
Nói xong, anh bước đến trước giường, đặt chiếc bàn nhỏ lên trên đó.
Mạc Hân Hy trao cho anh một ánh mắt tán thưởng: “Ông xã, không tệ nha, lần đâu nấu ăn mà đã rất ổn rồi đó!”
Lục Khải Vũ đắc ý nhìn cậu con trai lớn của mình: “Sao hả, Đại Bảo, mẹ con khen bổ kìa”
Dứt lời, anh chu đáo múc một bát cháo cho Tử Tín, rồi nhìn Mạc Minh Húc, nói: “Đại Bảo, có muốn bổ múc cho con một bát không?”
Mạc Minh Húc xua xua tay đáp: “Không cần đâu ạ, chút nữa con ăn mì gói”
Sau đó cậu bé chớp mắt nói với Lư Tử Tí “Tử Tín, em chuẩn bị tinh thần đi, bố anh nấu đồ ăn khó ăn lm đói Có cần anh nấu mì cho em không?”
Lư Tử Tín không nói gì, cúi đầu húp một miếng cháo, sau đó dùng đũa gắp một ít rau bỏ vào miệng.
Lục Khải Vũ căng thẳng nhìn chằm chằm con trai, Lư Tử Tín ngẩng gương mặt bé nhỏ tái nhợt lên, cười ngọt ngào: “Bố nấu ngon lảm ạ!”
Nghe con trai mình nói vậy, Lục Khải Vũ kích động đến phát khóc, vẫn là Tử Tín ngoan ngoãn dễ thương hơn cả! Không giống Minh Húc và Long Thiên, hở tí là dọa nạt, chà đạp anh!
“Tử Tín ngoan quá, nếu thấy ngon thì ăn nhiều vào!” Anh âu yếm xoa xoa cái đầu nhỏ của Tử Tín.
Mạc Minh Húc bĩu môi, hoàn toàn không tin lời em trai mình, gắp một miếng trứng lên, nhíu mày ăn một miếng: “Mùi vị cũng miễn cưỡng chấp nhận được! Nhưng so với mẹ nấu thì dở hơn nhiều”
Nói xong, cậu bé đưa bát của mình qua cho.
Lục Khải Vũ tỏ ý muốn anh xới giùm một bát cơm Lục Khải Vũ bất lực chỉ đành cầm lấy chiếc bát “Đại Bảo, có phải con có ác cảm với bố không?
Khen bố một câu khó lắm à?”
Rõ ràng là Lục Khải Vũ, tống giám đốc tập đoàn nhà họ Lục, mà phải bưng một mặt ấm ức nhìn con trai lớn của mình.