Nghe lời cậu nói, Long Thiên liền nhíu mày: “Long Bách, chú ý lời nói của em! Chúng ta đã là học sinh tiểu học rồi đó”
“A, em xin lỗi!” Long Bách lè lưỡi làm mặt quỷ, sau đó thì cúi đầu ăn thêm mấy miếng mì.
“Phải rồi, anh, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đó!” Cậu chậm nửa nhịp mới nhớ ra vấn đề vừa nấy.
Mạc Hân Hy, người phụ nữ đó tại sao lại nói với anh cậu những lời như vậy, với lại anh trai hôm nay cũng rất kì lạ, không phải bình thường anh rất ghét người phụ nữ đó sao, nhưng hôm nạy lại tỏ ra quan tâm như vậy.
Long Thiên đen mặt nhìn em trai: “Long Bách, em nói thật với anh, nhìn thấy Tử Tín tìm thấy bố mẹ ruột, em có từng nghĩ đến bố mẹ ruột của chúng ta không?”
Nghe được lời của anh trai, Long Bách sững sờ, cả buổi cũng không nói gì.
Làm sao mà cậu không nghĩ đến được!
Nhìn thấy Tử Tín tiếng nào cũng gọi mẹ, nhìn thấy Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy đối với Tử Tín vô cùng quan tâm, lúc đó ở bệnh viện cậu đã nghĩ, bố mẹ ruột của các cậu là người như thế nào?
Năm đó bọn họ vứt bỏ cậu một cách nhẫn tâm như vậy, có bao giờ hối hận hay muốn tìm lại bọn cậu không?
Nhìn thấy đứa em không tim không phổi của mình đột nhiên lại im lặng, Long Thiên cúi đầu, dùng đũa xới xới bát mì: “Long Bách, nếu như có một ngày bọn họ đến tìm chúng ta, em có tha thứ cho họ không?”
“Hả?” Long Bách kinh ngạc ngước nhìn: “Anh, bọn họ đến tìm chúng ta rồi sao?”
Long Thiên dừng đũa đang xới mì một lúc, lắc đầu: “Không có, bọn họ không tới tìm chúng ta!
Nhanh ăn đi, mì sắp nguội rồi”
Chân tướng năm đó vẫn chưa điều tra được, trước tiên vẫn không nên nói với em trai cậu, Nghe anh trai nói xong, trong mắt Long Bách lộ vẻ thất vọng, cậu cúi đầu: ‘Ồ!”
Sau đó lại đột nhiên ngẩng đầu lên: “Anh, anh văn chưa nói với em tại sao anh lại đột nhiên quan tâm Mạc Hân Hy như vậy!”
Long Thiên thở dài một tiếng, lại quay lại vấn đề này rồi: “Bởi vì chúng ta là bạn tốt của Minh Húc và Tử Tín, mẹ của bạn tốt gặp chuyện thì chúng ta nên quan tâm mới đúng”
Long Bách đột nhiên nghĩ đến gì đó, cười một tiếng: “Đúng đó, Minh Húc và Tử Tín đều là bạn tốt của chúng ta, thế sau này chúng ta có thể ngày nào cũng đến nhà họ ăn cơm rồi”
Nói đến đây, cậu bé nhìn vào nhà bếp, hạ giọng nói: “Anh, tay nghề của Mạc Hân Hy tốt hơn Tô Cẩm nhiều. Em thích nhất là ăn cơm cô ấy nấu, nhưng cô ấy đang không khỏe. Em sợ là phải đợi một thời gian nữa mới có thể ăn một bữa thịnh soạn”
‘Sau khi nói xong cậu liền vả miệng hối hận Long Thiên cũng đành chịu, chỉ có thể lắc đầu, có khi làm người vô tâm vô tư như thế lại tốt.
Tại phòng 1601, Khúc Lăng Cường cùng Lục.
Khải Vũ bế Lư Tử Tín về phòng ngủ trên tầng một.
Mạc Hân Hy ôm Lư Tử Tín trong lòng trên giường, kéo chăn lên. Lư Tử Tín mặt đầy hạnh phúc nép vào lòng mẹ.
Khúc Lăng Cường không muốn làm phiền họ, lặng lẽ ra ngoài.
Nhà của tổng giám đốc Lục rất rộng rãi, sáng sủa, trang trí cũng rất trang nhã, Tử Tín ở đây càng vui vẻ, hạnh phúc.
Lúc anh bước ra không nhìn thấy Lục Khải Vũ và Mạc Minh Húc, cảm thấy kì lạ, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Tống giám đốc Lục?”
Rất nhanh, Lục Khải Vũ và Mạc Minh Húc một lớn một nhỏ đeo tap đề từ nhà bếp bước ra “Phải đi rồi sao?” Lục Khải Vũ vẫn đang cầm một cái thìa trong tay.
Khúc Lăng Cường định nói gì đó nhưng bị kinh ngạc làm cho nghẹn lại, mất một lúc lâu mới lắp bắp nói: “Cái đó, tổng giám đốc Lục, không còn sớm nữa, tôi phải về rồi! Tử Tín xin nhờ hai ngư: Trời ạ, là anh hoa mắt sao, rõ ràng là chủ tịch tập đoàn nhà họ Lục thế mà ở nhà lại đeo tạp đề nấu ăn cho vợ?
Nếu cư dân mạng biết được nhất định sẽ đứng đầu mục tìm kiếm “Được, hôm nay vất vả cho cậu rồi, ngày mai vẫn còn một trận chiến phải đánh! Cậu về nghỉ ngơi cho tốt!” Lục Khải Vũ không giữ anh ta lại.