Mạc Minh Húc nhìn cậu thật sâu một cái, Long Thiên tránh ánh mắt cậu ta, không nói gì Hai tên nhóc có chút chật vật đưa mẹ Lục về căn 1601, cẩn thận đỡ bà năm lên ghế salon.
Mạc Minh Húc vội vàng lấy thuốc trợ tim trong túi của mẹ Lục, đổ ra một viên cho bà ta.
Mẹ Lục ngậm thuốc dưới lưỡi, nhắm mắt lại, một lát sau, sắc mặt mới dần trở lại bình thường.
Long Thiên thấy bà ta không sao, lúc này mới quay người rời đi.
“Chờ đã!” Mẹ Lục vội vã gọi cậu lại.
Long Thiên dừng bước, cũng không quay đầu lại “Cháu tên là gì?” Mẹ Lục tha thiết hỏi.
Long Thiên trầm mặc vài giây rồi trả Thiên”
Mẹ Lục lại hỏi: “Cháu, cháu rốt cuộc có phải cháu của bà không?”
Mạc Minh Húc xạm mặt nhìn bà mình, đây là “Long câu hỏi gì chứ, Long Thiên trả lời thế nào được?
Đúng là não bộ kỳ quái như củ cải!
“Vấn đề này bà nên đi hỏi con trai và con dâu bà, chứ không phải cháu” Nói xong, Long Thiên cũng không quay đầu lại đi ra khỏi cửa căn 1601.
Lúc ra ngoài, cậu nghe được mẹ Lục nhẹ quát Mạc Minh Húc: “Nhanh đi gọi điện thoại cho họ, bảo bà sắp chết rồi!”
Khóe miệng của cậu hơi cong lên, ngẩng đầu, thấy bóng dáng Tô Cẩm xuất hiện trước cửa nhà mình “Tô Cẩm? Chị có chuyện gì à?” Long Thiên nhíu mày, theo quan sát của cậu, Tô Cẩm dường như có quan hệ mập mờ với nhà họ Lục.
‘Vẻ mặt Tô Cẩm có chút bối rối: “Không có, không có gì, chỉ là tò mò thôi!”
Vừa rồi mặc dù cô ấy ở trong phòng bếp nhào bột nhưng lại nghe rõ ràng chuyện xảy ra ở phòng khách. Nếu vợ Lục Đình Khâm biết được sự thật, chắc nhà họ Lục sẽ náo loạn tung trời.
Không hiểu sao, trong lòng cô ấy lại có chút vui vẻ!
Lục Đình Khâm có lỗi với mẹ cô ấy, khiến mẹ cô ấy chết thảm, ông ta dựa vào cái gì mà có được gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Nên như vậy, càng loạn càng tốt, tốt nhất là cãi nhau ầm ï, con trai và con dâu ông ta nên ly hôn mới đúng!
Long Thiên không nói gì nữa, đi thẳng vào căn hộ, Lư Tử Tín và Long Bách vẫn ngồi trên bục, không biết đang nói thầm gì với nhau.
Thấy cậu đã trở về, Lư Tử Tín vội vàng hỏi: “Bà kia không sao chứ?”
“Không sao, uống thuốc, nghỉ ngơi một lúc chắc là ổn rồi” Long Thiên mặt không đổi sắc, ngồi trên đệm hương bồ.
Vừa rồi cậu rất đối lo lẳng cho mẹ của Lục Khải Vũ, sợ bà gặp chuyện. Cảm giác đó rất kỳ quái, khiến lòng cậu hoảng loạn.
Long Bách tiến đến trước mặt cậu, không hiếu, hỏi: “Anh, vừa rồi bà kia là ai chứ! Sao lại ôm anh “Còn nữa, không phải anh rất ghét người khác tiếp cận sao? Bà kia ôm chặt anh, anh lại còn không nổi giận, thậm chí còn đưa bà ta về, anh, anh có bị sốt không thế?” Vừa nói, Long Bách vừa tự mình sờ trán Long Thiên.
Long Thiên có chút không vui đẩy bàn tay nhỏ của cậu ta ra: “Long Bách, từ khi nào em trở nên bất lịch sự như thế? Bà ấy là bà của Mạc Minh Húc, trên lý thuyết, chúng ta cũng có thể gọi bà ấy là bà nội đấy. Bà ấy không phải là bà này kia”
Không hiểu sao, khi nghe Long Bách gọi mẹ Lục là bà ta, Long Thiên cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
“Bà?” Cách gọi này làm Long Bách thấy rất xa lạ, nhưng lại có chút thân thiết.
Tên nhóc Mạc Minh Húc kia thật đúng là hạnh phúc, có bố mẹ, còn có ông bà. Bà cậu ấy còn làm thịt bò khô ngon như vậy nữa Long Bách nhặt thịt bò khô vừa rồi rơi xuống trên bục lên ăn, thấy mùi rất thơm, lại dai, ăn rất ngon Lư Tử Tín nhìn cậu ta một cái: “Long Bách, cậu..” Cậu bé muốn nói thịt bò khô rơi trên bục đã dính rất nhiều vi khuẩn, không thể ăn, nhưng khi nhìn thấy Long Bách đã bỏ thịt bò khô vào miệng thì không làm được gì khác, đành nuốt xuống lời định nói ra.