Mẹ Lục vọt thẳng đến trước mặt Long Thiên: “Cháu, cháu, Bà không biết biểu đạt sự chấn kinh trong lòng thế nào, đứa bé này với con cả của bà quá giống nhau, nhất định đây là đứa cháu chưa rõ tung tích của bà Sao lại ở đây? Con trai bà biết không?
Trong đầu bà lập tức hiện ra vô số giả thuyết Mạc Minh Húc dù thế nào cũng không nghĩ bà đột nhiên xuất hiện, lại còn nhìn thấy Long Thiên.
Sau khi thất kinh, cậu rất nhanh liền bình tĩnh lại “Bà à, cháu muốn biết bà làm thịt bò khô thế nào, chúng ta về thôi!” Cậu nỗ lực kéo mẹ Lục.
Thế nhưng, mẹ Lục sao có thể đi. Đứa trẻ này và con bà khi còn bé giống nhau như đúc, nhất định là cháu của bà, không sai được.
“Bà à, chúng ta đi thôi!” Mạc Minh Húc nhìn Long Thiên, trong lòng rất khẩn trương.
Mẹ Lục bị khiếp sợ và kích động cực độ, rõ ràng không nghe được Mạc Minh Húc đang nói gì, bà cũng không nhịn được nữa, trực tiếp ôm Long Thiên vào lòng, “Bé ngoan, các cháu bình an là tốt rồi. Bà ngày nào cũng niệm kinh cầu phúc, thắp hương bái Phật, chỉ hy vọng các cháu có thể bình an.”
‘Vừa nói, nước mắt của mẹ Lục theo gò má, không tiếng động chảy xuống, rơi vào trên vai nhỏ của Long Thiên, thấm qua áo, để cậu cảm nhận được chất lỏng nóng rực.
Trong lòng cậu tự nhủ, phải mạnh mẽ đẩy người trước mắt này ra. Nhà họ Lục năm đó từ bỏ cậu và Long Bách, cậu sẽ không dễ dàng tha thứ bọn họ.
Thế nhưng, tay cậu làm thế nào cũng không giơ nổi.
Trong lòng lại sinh ra một tia cảm giác xa lạ.
Ấm áp, ngọt ngào.
Bà? Từ này quá xa lạ với cậu và Long Bách!
Mọi người cứ như vậy ngơ ngác nhìn mẹ Lục và Long Thiên, cảm thấy có chút khó tin.
Lư Tử Tín nhìn mẹ Lục một chút, lại nhìn Long Bách một chút, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Mạc Minh Húc.
Một suy nghĩ đáng sợ, nhưng lại khiến cậu vô cùng hưng phấn nảy ra trong đầu cậu.
Nếu như kết quả giám định cho thấy cậu và Long Bách là anh em ruột, vậy thì, từ tình huống của hôm nay, rất có thể cậu chính là con nhà họ.
Lục, mẹ Minh Húc chắc chắn không phải chỉ sinh †ư.
Mỗi người trong phòng khách đều có tâm sự riêng, chỉ có mình Long Bách ngây ngốc, thấy bà lão xa lạ đột nhiên ôm lấy anh mình không chịu.
buông tay, nhanh chân vọt tới “Bà là ai! Ôm anh cháu làm gì” Vừa nói, Long Thiên vừa vươn cánh tay mập mạp, dùng sức kéo mẹ Lục ra Mẹ Lục còn chưa hoàn hồn sau khi thấy Long Thiên, xoay người lại thấy Long Bách, giọng run rẩy: “Cháu, cháu gọi cậu ấy là gì?”
Long Bách tức giận nói: ” không lớn tuổi lắm, sao lại lãng tai như thế, anh ấy là anh cháu. Bà không hiểu vì sao đi tới nhà bọn cháu, còn ôm anh cháu không chịu buông tay, thật là quá bất lịch sự”
“Cháu, cháu nói cậu ấy là anh trai cháu, anh trai ruột sao?” Mẹ Lục cảm giác tim mình muốn nhảy ra ngoài, hô hấp cũng có chút khó khăn, bà che ngực, chật vật hỏi Mạc Minh Húc nhìn thoáng qua mẹ Lục vì hô hấp không thông, khuôn mặt hơi đỏ lên, nhanh chân tiến đến đỡ bà.
“Bà, bà làm sao vậy? Đi, chúng ta mau về thôi” Vừa nói vừa tách bà ra, ra sức kéo mẹ Lục đi ra ngoài.
“Minh Húc, có phải cháu, cháu đã sớm biết không?” Sắc mặt mẹ Lục lúc này rất kém, giọng nói yếu ớt, hít thở khó khăn.
Bộ dạng này của bà khiến Mạc Minh Húc rất sợ: “Bà, bà đừng nói chuyện nữa, bà mang thuốc không? Cháu đỡ bà về”
“Có mang, ở trong túi. Minh Húc, gọi điện thoại cho ông và bố mẹ cháu đi”
Mẹ Lục gần như không đứng nối, trọng lượng cá người đều dựa vào người Mạc Minh Húc, thân thể nhỏ bé của Mạc Minh Húc lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống.
Long Thiên tiến lên mấy bước, đỡ mẹ Lục: “Cẩn thận, tôi giúp cậu”