Nếu như tên nhóc mập này còn tiếp tục đấm xuống nữa thì lưng của Lư Bạch Khởi sẽ gãy mất thôi.
Long Thiên tiến lên trước một bước, thờ ơ ngăn cản người quản lí chung cư, ánh mắt lạnh lùng nói: “Ông là quản lý chung cư này đúng không?”
Người quản lý chung cư bị Long Thiên nhìn như vậy thì bất giác run cầm cập. Đứa trẻ này, tuổi còn nhỏ như vậy, mà sao ánh mắt lại dọa người đến như vậy chứ!
“Ông tên là gì? Ông khi nào?” Long Thiên.
Một tháng rưỡi trước cậu ta đã thương lượng với Lục Khải Vũ, đôi bên đã ký một thỏa thuận, tất cả sản nghiệp dưới tên nhà họ Lục đều do tập đoàn Long Uy đứng ra phụ trách.
Chung cư Ánh Sao là sản nghiệp của nhà họ Lục, quản lý và bảo vệ đều là người của tập đoàn Long Uy bọn họ vào tập đoàn Long Uy.
Sau khi Long Thiên và Long Bách dọn đến đây, anh hai đã đặc biệt sắp xếp cho họ một nhóm cựu chiến binh đến để tăng cường hệ thống an ninh của chung cư. Nhưng mà, tại sao người ngoài như Lư Bạch Khởi lại có thế ngông nghênh vào được trong này chứ?
Trong hệ thống an ninh của tập đoàn Long Uy lại suýt xảy ra một vụ bắt cóc trẻ em, khiến cho Long Thiên rất bức xúc.
Nói xong liền lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Lục Khải Vũ. Tình hình bảo vệ như vậy sẽ trực tiếp hạ thấp cấp độ của bất động sản ở chung cư Ánh Sao này mất thôi.
Chỉ là, khi Mạc Minh Húc vừa lấy điện thoại ra, chưa kịp ấn số thì đã bị Long Thiên giành lấy điện thoại ‘Vừa rồi, Long Thiên và Long Bách ra ngoài vội vàng nên đã quên mang theo điện thoại.
Long Thiên thuần thục ấn gọi đi, sau khi kết nối không để đối phương mở lời, cậu ta trực tiếp nói: “Lập tức đến chung cư Ánh Sao, em cho anh mười lăm phút!”
Nói xong, không giải thích gì thêm liền cúp điện thoại.
Mạc Minh Húc mơ hồ, cậu ta không hề biết rằng quản lý khu và bảo vệ của chung cư này là thuộc về tập đoàn Long Uy. Vì thế tò mò hỏi: “Cậu gọi điện thoại cho ai vậy?”
Long Thiên lạnh lùng liếc nhìn quản lý khu một cái, môi mỏng khẽ mở: “Phó chủ tịch của tập đoàn Long Uy, Hoàng Tuấn Phong”
Quả nhiên, quản lý chung cư nghe đến cái tên Hoàng Tuấn Phong mặt liền biến sắc: “Cậu bé, làm sao mà cậu quen biết được với phó chủ tịch Hoàng Tuấn Phong vậy?”
Long Thiên nhẹ nhàng nở nụ cười: “Quên nói cho ông biết, tôi tên là Long Thiên, đó là em trai của tôi Long Bách” Cậu ta chỉ tay về phía tên nhóc con mập mạp đang ngồi trên người Lư Bạch Khởi.
‘Sau khi nói xong, dường như vẫn chưa đủ đòn với quản lý chung cư, cậu ta lại chỉ tay về phía Mạc Minh Húc nói: “Cậu ta là Mạc Minh Húc, bố cậu ta là chủ tịch tập đoàn nhà họ Lục, Lục Khải Vũ”
Người quản lý chung cư nghe xong liền trợn mắt bất tỉnh.
Người bảo vệ đứng sau nhanh chóng đỡ lấy ông ta: “Quản lý ơi, ông làm sao vậy?”
Long Bách đột nhiên nhảy khỏi người Lư Bạch Khởi, cười hi hi chạy tới trước mặt quản lý chung cư: “Mọi người tránh ra đi, tôi có cách, tôi giỏi nhất là trị ngất xỉu đó”
‘Vừa nói Long Bách vừa giơ bàn tay nhỏ bé của mình ra và trực tiếp véo vào người của người quản lý.
“Ai da!” Người quản lý đau đớn nhảy dựng lên.
Long Bách mảng một tiếng: “Phản ứng khá nhanh nhẹn đó, vừa nãy không phải là giả bộ đó chứ?”