Lần trước Lư Bạch Khởi đã gặp Long Bách và Long Thiên trên đường nên biết thân phận của bọn họ.
Đối với tập đoàn Long Uy, Lư Bạch Khởi có chút sợ hãi, vì vậy nên do dự một chút rồi thả Lư Tử Tín xuống.
Nhưng mà sau khi thả xuống anh ta vẫn không buông tay, mà là nắm chặt cánh tay không bị thương của Lư Tử Tín, không cho cậu bé đi Ánh mắt Long Bách u ám nhìn chằm chằm cánh tay bị nắm của Lư Tử Tín mà tức giận hét lên: “Buông tay!”
Lư Bạch Khởi nhớ lại mục đích hôm nay tới đây, lại nghĩ đến tình hình tập đoàn nhà họ Lư hiện tại.
Tập đoàn nhà họ Lư đã chính thức ký kết hợp tác với nhà họ Mộ, mục tiêu trước mắt của Long Anh Vũ là là phá hủy tập đoàn Long Uy.
Có nhà họ Mộ nâng đố thì tại sao anh ta lại phải sợ mấy thắng nhóc con này chứ? . Đọc truyện hay, truy cập ngay || trùmtruyện . N ET ||
Nghĩ tới đây, khóe miệng Lư Bạch Khởi cong lên ý cười như có như không: “Lư Tử Tín là con trai tôi, ông bà nội nó mấy ngày nay nhớ nó, tôi đưa nó về nhà một chuyến thì có vấn đề gì sao2”
Long Thiên cười khẩy: “Có vấn đề gì ư? Nếu như Tử Tín đồng ý thì đương nhiên chúng tôi không còn lời nào để nói, nhưng mà, bây giờ rõ ràng là ông đang ép buộc Tử Tín.”
“Long Thiên, Long Bách, ông ấy không phải bố tớ. Tớ không muốn về nhà họ Lư” Lư Tử Tín nhân cơ hội hét lên Long Bách đã không còn kiên nhẫn nữa rồi, trực tiếp xông lên đá vào đầu gối của Lư Bạch khởi: “Đồ vô lại, mau thả Tử Tín ra”
Lư Bạch Khởi đang năm Tử Tín liền vội vàng né sang một bên, nhưng vì tốc độ quá nhanh nên Lư Tử Tín cũng bị ngã sang một bên. Cánh tay của cậu bé vốn dĩ đang bị thương chưa khỏi, nếu như lại bị ngã xuống nữa, e là vết thương sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Mạc Minh Húc cách cậu bé gần nhất, cậu ta theo bản năng trong lúc Tử Tín ngã xuống thì cậu †a dùng thân mình đỡ lấy làm nệm thịt lót dưới người Tử Tín Nhờ có Mạc Minh Húc bảo vệ Lư Tử Tín mới không bị thương.
Hai anh em Long Thiên và Long Bách nhìn thấy như vậy liền lập tức nổi giận.
“Ông quả nhiên không phải là bố của Tử Tín, bố ruột sẽ không thế nào làm như vậy với con trai của mình đâu” Long Bách nói xong liền xông lên, tấn công Lư Bạch Khởi Long Bách nhìn thấy em trai đang chiếm lợi thế, cậu ta cũng liền xông lên.
Mạc Minh Húc bò dậy từ dưới đất, xoa xoa cái lưng đau nhức của mình, cậu ta đỡ Lư Tử Tín ngồi lên một bên ghế đá. “Cậu ngồi yên ở đây, tôi đi giúp bọn họ!”
Lư Tử Tín còn chưa kịp nói câu cảm ơn, thì Mạc Minh Húc đã lao vào trận đấu rồi.
Từ nhỏ ba cậu bé đều đã học võ, mặc dù là lần đầu tiên hợp tác, nhưng đã phối hợp khá ăn ý, rất nhanh liền đánh cho Lư Bạch Khởi mặt mũi bầm dập, nhếch nhác không chịu nổi.
Cuối cùng, Long Thiên bắt được ánh mắt của Mạc Minh Húc, Mạc Minh Húc tận dụng thời cơ, nâng chân đá một cước, trực tiếp khiến Lư Bạch Khởi ngã lăn lộn trên mặt đất.
Long Bách thừa cơ xông lên ngồi lên trên lưng của Lư Bạch Khởi, thân hình nhỏ nhắn mũm mĩm ngồi trên lưng của anh ta dùng sức đấm thùm thụp.
Lư Bạch Khởi cảm thấy lưng mình đau như muốn đứt ra Long Thiên vẫn chưa hả giận, trực tiếp đá lên mông Lư Bạch Khởi hai đá: “Xem ông sau này có còn dám bắt nạt Tử Tín nữa không”“
Trận đánh nhau này bọn họ diễn ra rất sôi nổi, tiếng hét thảm thiết của Lư Bạch Khởi khiến những người qua đường hoảng hốt, quản lý chung cư trực tiếp dân theo bảo vệ đến.
“Mau ngừng lại đi, đừng đánh nữa, các cháu là con cái nhà ai, sao mà lớn gan dám đánh người lớn như vậy hả?”
Quản lý khu nhìn Lư Bạch Khởi bị đánh đến thảm thương thì rất đồng tình, nhanh chóng quát mảng Long Bách, và cố gắng kéo cậu ta ra khỏi Lư Bạch Khởi.