Nghĩ đến đây, Mạc Hân Hy đột nhiên đẩy Lục Khải Vũ ra, sau đó mở cửa lao ra ngoài.
“Mẹ ơi, mẹ muốn đi đầu vậy?” Mạc Minh Húc cũng bị dọa giật mình, ở sau lưng Mạc Hân Hy hét lên.
Mạc Hân Hy không nói lời nào, trực tiếp mở cửa chạy về phía cầu thang. Bây giờ trong lòng của cô chỉ có một suy nghĩ, cô muốn đến gặp Tứ Bảo, muốn ôm chặt cậu bé vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, nói cho bé biết sự thật, cho bé tình yêu thương và những điều kiện sống tốt nhất.
“Ngụy rồi bố ơi, mẹ đang muốn lên tầng cao nhất để tìm em trai Mộc Tháp, nhưng mà em trai vừa mới trải qua ca phẫu thuật tim, liệu em ấy có bị dọa sợ không a?” Mạc Minh Húc lo lắng nhắc nhở Lục Khải Vũ. Đôi mắt sâu không thấy đáy của Lục Khải Vũ đột nhiên co rút lại, sau đó nhanh chóng cùng con trai chạy nhanh ra ngoài. Trên bậc thang cuối cùng lên tầng cao nhất, một cánh tay từ phía sau ôm lấy Mạc Hân Hy.
“Vợ, em đừng kích động quá.
Mạc Hân Hy dùng sức giãy dụa, hiện giờ trong đầu của cô chỉ toàn là khuôn mặt nhỏ đen thui gầy gò của Mộc Tháp: “Lục Khải Vũ, anh mau buông em ra, em muốn đến gặp Mộc Tháp, em muốn đến gặp Tứ Bảo.
Cô lo lắng đến nỗi muốn khóc lên, nhưng Lục Khải Vũ vẫn không chịu buông tay ra, anh ôm chặt lấy cô: “Vợ, em hãy nghe anh nói này
Còn chưa kịp giải thích, Mạc Hân Hy đã hướng về phía trên lầu, lớn tiếng hét lên: “Mộc Tháp, Mộc Tháp à.”
Mạc Minh Húc bị dọa kinh ngạc, vội vàng bước tới đưa tay che miệng của cô lại: “Mẹ ơi, em trai vừa mới trải qua một ca phẫu thuật tim, mẹ làm như thế này lỡ như khiến cho em ấy sợ hãi thì phải làm sao?”
Câu nói này đã khiến Mạc Hân Hy im lặng ngay lập tức.
Đúng vậy, gia đình Triệu Hồng luôn đối xử với Tứ Bảo như con ruột của mình, chăm sóc rất chu đáo, Tứ Bảo vẫn luôn nghĩ rằng cậu bé chính là con ruột của bọn họ.
Nếu như bây giờ nói ra sự thật, Tứ Bảo còn quá nhỏ, có khả năng cả tinh thần và thể chất đều không thể chịu đựng được.
Nhưng muốn cô trơ mắt nhìn con trai ở trước mặt mình mà không có cách nào nhận lại nhau, cô thật sự không thể làm được.
Trong lòng Mạc Hân Hy vô cùng đau đớn, cô khóc lóc thảm thiết trong vòng tay của Lục Khải Vũ.
Lý Mộc Tháp ở trong phòng vừa đọc sách vừa viết lại những chữ mà bé không biết vào sổ tay.
Mấy ngày nay, nhờ có sự giúp đỡ của Mạc Minh Húc mà cậu bé đã biết được rất nhiều chữ cái, cũng đã học xong cách ghép vần và tra từ điển, bây giờ một mình bé cũng có thể tự đọc hết toàn bộ sách tranh.
Từ khi còn nhỏ, cậu bé đã yêu thích Đông y, vì vậy sau khi biết tra từ điển, bé đã năn nỉ Lý Minh mua cho mình một phiên bản đơn giản của ‘Bản thảo cương mục’, bây giờ bé vừa đọc sách, vừa tra từ điển.
Triệu Hồng và Lý Minh ngồi trên giường phía sau cậu bé, vẻ mặt vui mừng nhìn con trai của họ, thảo luận khi nào thì nên cho cậu bé đi học.
Tiếng hét của Mạc Hân Hy truyền đến từ chỗ cầu thang.
Triệu Hồng nhíu nhíu mày: “Tại sao em lại nghe thấy tiếng bà chủ Lục gọi tên của Mộc Tháp nhỉ?”
Lý Mộc Tháp từ trên ghế đẩu đứng lên: “Con cũng nghe thấy, mẹ ơi, con đi ra nhìn một chút.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Hân Hy thì từ trong đáy lòng cậu bé đã rất thích người dì xinh đẹp tốt bụng này, cậu bé cũng rất thích nói chuyện với dì ấy.
Triệu Hồng hơi do dự, nhưng còn chưa kịp ngăn cản Lý Mộc Tháp thì cậu bé đã mở cửa chạy ra ngoài.
“Đứa nhỏ này, con chậm một chút.” Chị ấy không yên tâm nên cũng đi theo ra ngoài.
Ở lầu ba nơi gần cầu thang lên tầng cao nhất, Lục Khải Vũ ôm lấy Mạc Hân Hy đang khóc rống, nhẹ giọng an ủi: “Vợ, em đừng lo lắng, bây giờ Tứ Bảo đang ở trong nhà của chúng ta, chúng ta nhận lại nhau muộn một chút cũng không sao hết.”
“Nhưng em không thể nhịn được, anh có biết em đã phải trải qua bảy năm này như thế nào không? Hầu như ngày nào em cũng tự trách mình, sẽ luôn mơ đến dáng vẻ lúc mấy đứa nhỏ vừa ra đời trông như thế nào. Cảm xúc của Mạc Hân Hy gần như sụp đổ.
Mạc Minh Húc vươn cánh tay nhỏ đau lòng ôm lấy cô: “Mẹ ơi, em trai vừa mới trải qua một cuộc phẫu thuật, mẹ hãy cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa nha.”