“Đã đến rồi, cũng đã nói rõ tình hình cụ thể rồi. Khải Dã sẽ lập tức viết bài tuyên bố, em không cần lo lắng chuyện đó.” Lục Khải Vũ đau lòng giúp cô sửa sang lại một ít tóc rối.
Sau đó, anh gọi điện thoại cho Lâu Văn Vũ dặn dò vài câu, rồi vòng tay ôm lấy Mạc Hân Hy nói: “Em mệt rồi, chúng ta đi về trước đi.”
“Ừ” Mạc Hân Hy không từ chối.
Có Lục Khải Dã ở đây, tin rằng sẽ không có vấn đề gì. Lúc này, chuyện quan trọng nhất chính là thân phận của Lý Mộc Tháp.
Sau khi lên xe, Mạc Hân Hy nói với Lục Khải Vũ về những gì mẹ Lục đã nói.
Quả nhiên Lục Khải Vũ cũng bị sốc và ngạc nhiên giống như cô. Dù sao thì ai có thể nghĩ được đứa trẻ mà họ tiện tay cứu lại có thể là con trai ruột của mình.
“Chồng, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Làm sao mới có thể cùng Mộc Tháp làm giám định quan hệ cha con mà lại không khiến cho Triệu Hồng nghi ngờ?”
Lục Khải Vũ suy nghĩ một chút: “Vợ, em đừng lo lắng, chẳng lẽ em đã quên hiện tại Đại Bảo nhà chúng ta và Mộc Tháp chính là bạn tốt của nhau sao.
Hai mắt Mạc Hân Hy sáng lên: “Chồng, ý anh là để Đại Bảo đi xem thử sau lưng Mộc Tháp có vết bớt hay không à?”
Lục Khải Vũ tán thưởng, nhéo nhéo cái mũi của cô: “Không chỉ có vậy, chúng ta còn có thể nhờ Đại Bảo nghĩ cách lấy tóc của Mộc Tháp, hoặc là lấy những đồ dụng cá nhân như thìa, bát, đũa, bàn chải đánh răng và những thứ khác để tự đi giám định”
Trong mắt Mạc Hân Hy dâng lên niềm hy vọng vô hạn: “Được rồi, cứ làm như vậy đi.”
Bọn họ nhanh chóng trở lại nhà họ Lục, sau khi ăn tối xong, lại sắp xếp cho ba cô con gái nhỏ, hai vợ chồng họ mới lặng lẽ đi đến phòng của Mạc Minh Húc.
Mạc Minh Húc vừa mở cửa ra thì nhìn thấy bố mẹ với vẻ mặt nghiêm túc, cậu bé sửng sốt một chút, cái mũi nhỏ nhăn lại: “Mẹ ơi, hai người cùng nhau tới đây, có chuyện gì sao?”
Cậu bé suy nghĩ một chút, hình như mấy ngày nay bé không có làm cái gì sai hết mà. Tại sao bố mẹ của bé lại nghiêm túc như vậy?
Sau khi Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ bước vào phòng, hai người cẩn thận nhìn ra cửa một chút, sau đó đóng cửa lại.
Mạc Minh Húc càng kinh ngạc hơn: “Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Hai vợ chồng đi đến trước bàn, ngồi xuống.
“Đại Bảo, Mộc Tháp rất có khả năng chính là em trai đã thất lạc của con. Lục Khải Vũ nói thẳng khi đối mặt với đứa con trai lớn có chỉ số IQ cao của mình.
Quả nhiên Mạc Minh Húc lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Bố, hai người vừa nói cái gì vậy? Mộc Tháp là em trai của con sao?”
Sau khi kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé dần dần lộ ra một chút vui vẻ. Hóa ra Lý Mộc Tháp chính là em trai của cậu bé, vậy thì tốt quá rồi, như vậy thì sau này em ấy sẽ không bao giờ rời khỏi nhà của bọn họ, bé cũng có thể chơi với em ấy mãi mãi.
Lục Khải Vũ nằm lấy tay Mạc Minh Húc: “Đại Bảo, bây giờ bố mẹ vẫn chỉ đang hoài nghi, cần phải tiến hành thêm một bước xác nhận thì mới biết được. Nhưng mà dì Triệu Hồng rất cảnh giác, cũng đã đề phòng với người lớn chúng ta, vì vậy bố mẹ cần sự giúp đỡ của con “Vâng, muốn con giúp cái gì? Bố cứ nói ra đi.” Mạc Minh Húc vỗ lồng ngực cam đoan.
Mạc Hân Hy nói tiếp: “Trước tiên con hãy tìm cách xem thử trên phần eo phía dưới của Mộc Tháp có vết bớt đỏ hay không, sau đó hãy tìm cách lấy một ít tóc của Mộc Tháp. Chúng ta muốn đi làm giám định quan hệ cha con.
Mạc Minh Húc chớp chớp đôi mắt sáng ngời, xoay người lấy ra một tờ giấy trắng, vẽ trên giấy một hình bầu dục to bằng đồng xu ngũ giác, ngẩng mặt lên hỏi Mạc Hân Hy: “Mẹ ơi, vết bớt đỏ mà mẹ nói có phải giống như thế này không?”
Mạc Hân Hy kích động nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu bé: “Đại Bảo, làm sao con lại biết?”
“Trước đây mấy ngày tụi con có đi vệ sinh cùng nhau, con đã nhìn thấy vết bớt này trên lưng của em trai Mộc Tháp, con hỏi em ấy đó là gì, em ấy nói với con đó là một vết bớt. Nói rằng vết bớt đó đã có từ khi mới sinh ra.
Mạc Hân Hy hơi lảo đảo, ngã vào trong vòng tay của Lục Khải Vũ, nước mắt lập tức trào ra.
Lý Mộc Tháp, hóa ra đứa trẻ hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng ấy lại là con trai của cô.