Quả nhiên vừa nghe thấy thế, Bạch Ức Chỉ lại như mèo bị giẫãm phải đuôi, tức giận nói: “Lục Vũ Tuấn, cậu dám làm thế à?”
Từ tiểu học cho tới cấp hai, cô ấy và Lục Vũ Tuấn đều chung lớp. Mỗi lần có kết quả thi thì thành tích của Bạch Ức Chi đều bị Lục Vũ Tuấn cười nhạo.
Lúc hai người đang cãi nhau thì bên phía thi nhảy cao truyền tới tiếng bàn tán xôn xao.
Lục Vũ Tuấn và Bạch Ức Chi cùng nhìn qua phía đó.
Sau đó, Bạch Ức Chi trố mắt ngạc nhiên.
Lục Vũ Tuấn sắc mặt tái nhợt, giống như một con sư tử bị cướp mất đàn con, nhanh chóng chạy qua đó.
Vốn dĩ Hàn Tương Trúc không muốn tham gia đội hoạt náo viên, không thích vừa phải nhảy vừa phải hò hét để cổ vũ nhưng vì lớp trưởng liên tục nhấn mạnh rằng việc này liên quan tới danh dự của cả lớp nên đội hoạt náo viên phải dốc sức cổ vũ cho Dương Phúc.
Lúc đầu cô ấy chỉ đứng quan sát nhưng khi thấy Dương Phúc đang vượt xa các bạn học khác và là người duy nhất của cả lớp còn tiếp tục thi đấu. Nên cô ấy mới phấn khích, bắt đầu cổ vũ cho Dương Phúc cùng với Uông Liên.
Cuối cùng, Dương Phúc đã mang về vinh quang giành được giải nhất.
Cô ấy và Uông Liên đều rất vui.
Sau khi cuộc thi kết thúc, Dương Phúc nhìn thấy cô ấy hai má ửng hồng vì hưng phấn nên đã chầm chậm đi tới.
Hàn Tương Trúc đưa chai nước khoáng đã được chuẩn bị sẵn cho Dương Phúc, lúc định bước lên đưa cho cậu ấy.
Thì đằng sau Dương Phúc xuất hiện mấy bạn lớp khác tham gia thi cùng bắt đầu đánh nhau, có một người trong đó cũng không biết tại sao lại va mạnh vào lưng Dương Phúc.
Khiến Dương Phúc không đứng vững ngã về phía Hàn Tương Trúc.
Tình huống xảy ra bất ngờ, không ai kịp phản ứng, Hàn Tương Trúc theo bản năng giơ tay ra đỡ lấy cậu ấy.
Dương Phúc cũng cố giữ thăng bằng, nhưng kết quả là trong cơn hoảng loạn cậu ấy đã ôm lấy Hàn Tương Trúc, hai người loạng choạng nhưng may là cuối cùng cả hai đều không bị ngã.
Quanh đó có mấy ban nam cùng lớp với Dương Phúc, còn có hai người ở cùng ký túc xá với cậu ấy, họ đều biết rằng Dương Phúc có tình cảm với Hàn Tương Trúc.
Hiện giờ thấy hai người ôm lấy nhau, có người huýt sáo và nói: “Chúc mừng cậu nhé Dương Phúc!”
“Cậu cố ý ngã rồi nhân cơ hội hôn người ta đúng không?”
Nhiều người lên tiếng trêu trọc.
Hàn Tương Trúc bị dọa một trận, dùng lực đẩy Dương Phúc ra.
Nhưng Dương Phúc vốn đã ngầm thích cô ấy từ lâu, cộng thêm ngửi thấy hương thơm trên người cô ấy thì không lỡ buông tay.
Hàn Tương Trúc thấy đối phương không chịu buông mình ra, cau mày nói bằng giọng không vui: “Dương Phúc, cậu mau buông tay ra”
Một giây sau, Dương Phúc cảm thấy tay mình bị đau, rồi sau đó theo bản năng mà buông tay. Tương Trúc cũng bị ai đó kéo ra.
Lục Vũ Tuấn kéo Hàn Tương Trúc về phía mình, nhìn Dương Phúc với ánh mắt hình viên đạn: “Dương Phúc, cậu muốn làm gì?”
Dương Phúc lúc này mới bình tĩnh lại được, cảm thấy hành vi của mình có chút không đúng, mặt hơi đỏ lên.
Cậu ấy ngượng ngùng giải thích: “Lúc nãy tôi không cẩn thận suýt chút nữa thì ngã, may mà có Tương Trúc”