Sau đại hội thể thao này xong, thành tích của kỳ thi giữa cũng sẽ được công bố rồi.
Coi như hai ngày này là để cho học sinh nghỉ ngơi.
Dưới sự khuyên nhủ của lớp trưởng và lớp phó lao động, Lục Vũ Tuấn đã đăng ký tham gia cuộc thi chạy tiếp sức bốn trăm mét và chạy đường dài ba nghìn mét.
Hàn Tương Trúc không tham gia gì cả, nhưng lại bị lớp trưởng sắp xếp vào đội hoạt náo viên.
“Tương Trúc à, Dương Phúc đăng ký thi tận ba hạng mục, đội hoạt náo viên các cậu nhất định phải làm cho tốt công việc hậu cần đấy. Nước và khăn đều phải chuẩn bị đầy đủ nhé.”
Uông Liên và Tưởng Đoan Lê đều cùng đội hoạt náo viên với Hàn Tương Trúc lên tiếng đảm bảo: “Lớp trưởng, cái này thì cậu cứ yên tâm. Bọn tớ đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ”
Cách ngày hội thể thao hai ngày, thời tiết rất đẹp mây trời trong xanh.
Ánh nắng rực rỡ chiếu vào khiến con người ta cảm thấy thật dễ chịu.
Theo như phân phó của đội trưởng Tưởng Đoan Lê, Hàn Tương Trúc và Uông Liên sẽ đi theo cổ vũ, đưa nước và đưa khăn cho Dương Phúc.
Trong giờ nghỉ giữa các lượt đấu của học sinh lớp mười hai, mỗi lần Lục Vũ Tuấn đi tìm Hàn Tương Trúc đều thấy cô đang đi theo cổ vũ, rót nước và đưa khăn cho Dương Phúc.
Trong lòng cậu ấy cảm thấy không vui.
Có phải Hàn Tương Trúc đã quên mất Lục Vũ Tuấn mới là bạn trai của mình không? Sao lại đi quan tâm một bạn nam khác như thế được chứ? Chẳng lẽ không sợ cậu ấy ghen sao?
Cậu ấy vừa chạy xong bốn trăm mét chạy tiếp sức, nhìn ra xa thì thấy học sinh lớp mười một đang thi nhảy cao. Hàn Tương Trúc mặt đỏ bừng, cùng Uông Liên cổ vũ cho Dương Phúc nên bắt đầu nhăn mặt.
Bạch Lâm Yên đứng cách đó không xa, nhìn thấy rõ vẻ mặt của ấy liền bĩu môi rồi cầm khăn và nước lọc chạy tới.
Cô ấy đưa nước và khăn cho Lục Vũ Tuấn với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Lục Vũ Tuấn, cậu giỏi thật đấy! Nếu giai đoạn chạy nước rút cậu không chạy kịp thì lớp mình đã không giành được giải nhất chạy tiếp sức bốn trăm mét rồi”
Lục Vũ Tuấn quay mặt sang một bên, đưa tay ra nói với Bạch Ức Chi: “Cậu thật là! Làm bạn với nhau mấy năm trời mà ngay cả cái khăn cậu cũng không đưa cho tớ được à?”
Lúc này Bạch Ức Chi đang nói chuyện cùng với Lạc Vinh Quyết, cậu ấy cũng vừa thi chạy tiếp sức bốn trăm mét. Đột nhiên nghe thấy Lục Vũ Tuấn gọi tên mình, vừa ngẩng đầu lên đã thấy nụ cười dần tắt trên mặt Bạch Lâm Yên nên cô ấy đã hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
Vì thế đã nhanh chóng đưa khăn cho Lục Vũ Tuấn và nói: “Tớ còn tưởng cậu bị mắc bệnh sạch sẽ, sẽ không bao giờ dùng chung khăn với người khác chứ”
Lục Vũ Tuấn cầm khăn lau mồ hôi trên đầu rồi trả lời: “Nếu mà so với anh hai của tớ, thì tớ chẳng sạch chút nào”
“Thế à?”
Bạch Ức Chi chớp chớp mắt, sau đó cố ý đưa chai nước lọc dở cho Lục Vũ Tuấn bảo cậu ấy: “Vậy cậu uống chai nước người khác đã uống này đi”
Lục Vũ Tuấn cau mày, nhìn chằm chằm vào cô ấy: “Thôi cậu giữ lại mà uống đi”
Bạch Ức Chỉ cố ý quay sang nhìn Bạch Lâm Yên rồi nói với Lục Vũ Tuấn: “Rõ ràng lần trước tớ thấy cậu uống nước ngọt chung với Tương Trúc mà. Sao lần này cậu lại không uống nước tớ đưa thế!
Lục Vũ Tuấn nói bằng giọng uy hiếp: “Bạch Ức Chỉ, khi nào có kết quả thi giữa kỳ, tớ sẽ gửi riêng thành tích của cậu cho anh trai cậu nhé.”