Nhìn bóng lưng của cậu bé, Mạc Hân Hy bỗng có chút hâm mộ cậu. Trẻ con suy nghĩ đơn giản, một chút thỏa mãn trong cuộc sống cũng đủ khiến chúng vui sướng cả ngày.
Nhưng khi con người ta trường thành sẽ dẫn này sinh lòng tham, chi một chút phiền muộn và lo lắng cũng không thể giữ được sự hồn nhiên này nữa.
Chẳng hiểu vì sao về mặt thâm tinh của Lục Khải Vũ lại hiện lên trong tâm trí cô.
Một nam thần như hot boy Lục không phải người cô có thể nắm trong lòng bàn tay. Khi đối mặt với tình cảm của anh, không phải cô không động lòng.
Nhưng cô quả tham lam, cô muốn một tình yêu trọn đời chứ không muốn giống mẹ, liều mình vì tình yêu nhưng cuối cùng lại bị phản bội và bệnh qua đời.
Hot boy Lục quá rực rỡ, cô không dám mạo hiểm. Cô còn chín đứa con, cô không thể đưa chúng đi mạo hiểm.Bổ mẹ không hạnh phúc sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc đời của con cái, mà bản thân cô là vi du điển hình nhất.
Trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn nhà họ Lục, Lý Duy Lộc trợn to hai mắt nhìn Lục Khải Vũ: “Chủ tịch Lục, anh vội vàng gọi tôi tới là vì chuyện này sao?”
Chân Thành có rất nhiều việc đang chờ xử lý, trợ lý của Lục Khải Vũ nói là có việc gấp cần bản bạc với anh, anh cử tưởng anh ta đã hiểu được Hân Hy chứ!
Nào ngờ Lục Khải Vũ, chủ tịch tập đoàn nhà họ Lục tàn nhẫn và quyết đoán trong giới kinh doanh, chỉ vì hỏi anh Mạc Hân Hy thích ăn gì, chơi gì, nghe nhạc gì, quê ở đâu, tinh cảm giữa bố mẹ thế nào?
Hỏi mấy câu tè nhạt như thế, Lục Khải Vũ bị trúng tà rồi à?
Nhưng Lục Khải Vũ mà Lý Duy Lộc nghĩ là bị trúng tà, đang ngồi trước máy tính và nghiêm túc gõ ra tất cả những gì anh ẩy vừa nói.
*Hân Hy thích ăn nhất là phờ ốc ở phố Thành Tây, thích làm bánh, đồ thủ công và vẽ. Cô ấy thích nghe nhất là những bài hát nhẹ nhàng, ca sĩ yêu thích là Trần Thục Hoa, sống ở thị trấn Hoa Yên. Tôi nói không sai nhi!” Lục Khải Vũ cấm tờ giấy mới in trong tay,nghiêm túc nhắc lại.
Lý Duy Lộc cạn lời trợn mắt: “Chủ tịch Lục, có phải gần đây tập đoàn nhà họ Lục làm ăn không tốt lắm không?”
“Sao lại hỏi như vậy?” Lục Khải Vũ nhưởng mày nhìn anh ấy.
“Nếu không phải vì làm ăn không tốt thì sao anh có thể rằnh rỗi thể được. Anh và Hân Hy chỉ là kết hôn già, cô ấy cũng không phải vì thật của anh, anh có cần làm vậy không?”
Lục Khải Vũ nhếch môi, mặt mày nghiêm túc: “Giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi là do cục dân chính cấp, được pháp luật công nhận.”
“Vậy thì thể nào, hai người cũng đâu có yêu nhau thật lòng, kết hôn chỉ để chữa bệnh cho Tư Nhã mà thôi!” Lý Duy Lộc bĩu môi. Nhưng sau khi nói xong, anh ấy đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
“Chủ tịch Lục, đừng, đừng nói là anh nghiêm túc đấy?” Lý Duy Lộc bị suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi, suýt nữa đứng không vững.
“Đương nhiên là tôi nghiêm túc.”
“Anh thực sự yêu Hân Hy sao?” Lý Duy Lộc không chắc chắn hỏi lại một câu.Lục Khải Vũ nghiêm túc trà lời: “Thực sự. Tôi yêu Hân Hy, muốn ở bên cô ấy cả đời.”
Lý Duy Lộc không chịu nối cú sốc quá lớn này, lập tức lào đào ngã sấp xuống đất.
Anh ấy chật vật đứng dậy: “Chủ tịch Lục, tôi nhát gan låm, anh đừng làm tôi sợ!”
Lục Khải Vũ nhíu mày: “Anh tưởng tôi đang nói đùa với anh à?”
“Nhưng tại sao chứ! Hân Hy không xinh đẹp, thân hình cũng không chuẩn, tính tình thì xấu, có đôi khi rất bạo lực, anh thích cô ấy ở điểm nào hả?” Lý Duy Lộc bè đầu ngón tay đếm số khuyết điểm của Mạc Hân Hy.
“Tôi cảm thấy cô ấy rất tốt, tính cách tốt, nấu ăn ngon, tốt bụng, thông minh, có lòng thương người, trông xinh xắn đáng yêu, tôi rất thích.” Lời nói của Lục Khải Vũ khiến Lý Duy Lộc sợ hãi thêm một lần nữa.
“Khoan đã, Chủ tịch Lục, chúng ta đang nói về củng một người sao?” Lý Duy Lộc mặt đầy nghi ngờ, sao Hân Hy lại thành nữ thần trong lời nói của Lục Khải Vũ nhi?