9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 143



Lý Mộc Tháp nhìn hai bạn nhỏ mặc áo váy xinh đẹp trước mặt, hai người giống nhau như đúc, đều là hai bạn nhỏ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, câu bé hơi xấu hổ.

Lý Mộc Tháp đò mặt lùi về sau, cậu bé gãi đầu: “Mình, minh là Lý Mộc Tháp.” Cậu bé không bắt tay hai cô bé.

Cô giáo trong nhà trẻ thấy Tư Nhã và Mộc Lam đến thì đi ra đón các cô bé vào.

“Chào cô a.” Mộc Lam lễ phép chào cô giáo.

Cô giáo rất nhiệt tình dẫn Tư Nhã và Mộc Lam đi. Lý Mộc Tháp nhìn theo bỏng lưng của hai cô bé, mãi đến khi hai cô bé biến mất sau cánh cửa phòng học mới thôi, vẻ mặt cậu bé tràn ngập sự ước ao.

Mac Hân Hy nhìn thấy ánh mắt đỏ của cậu, trong lòng hơi chua xót.

“Mộc Tháp. cháu nhìn xem di cho cháu cái gì nè?” Mạc Hân Hy nói xong thì lấy Transformer mới mua Ở cửa hàng ra,Lý Mộc Tháp kinh ngạc: “Đây, đây là Transformer mà!”

Cậu bẻ sợ hãi nhìn Mạc Hân Hy, sau đó không nhịn được vươn bàn tay nhỏ bé ra sở sở chiếc hộp một chút. Mạc Hân Hy biết cậu bé rất thích mô hình

Transformer này.

Mạc Hân Hy kéo tay cậu bé, nhét Transformer vào lòng Lý Mộc Tháp.

“Cái này không đắt đâu, chi có vài chục nghìn thôi. Di cho cháu đó, cháu đừng ngai, cử cầm lấy đi!”

Vì muốn cậu bé nhận mà Mạc Hân Hy cổ tình nói dối.

Lý Mộc Tháp trừng mắt: “Di đi, di đừng có nói dối

cháu. Cháu biết cửa hàng ở trước bán con này, giá của nó hơn ba trăm năm mươi nghìn mà!” Mạc Hân Hy bị Lý Mộc Tháp nói toẹt ra thì hơi xấu hổ.

“Chuyện đó, cái này đắt như thế sao! Di không

biết nữa, đây là một người bạn của dì tặng cho Tư Nhã và Mộc Lam. Nhưng hai đứa là con gái mà, không thích đồ chơi của bé trai đâu, để ở nhà cũng chẳng có ích gì, đi còn định dem đi bán phế liệu đây này!”

“Bán phế liệu á?” Lý Mộc Tháp nhìn Transformer trong tay, trong mắt lỏe lên một tia sáng.

“Đúng thế, trong nhà có ai chơi đầu, để cũng chậtnhà thôi.”

Lý Mộc Tháp hdi do dự, cậu bé ngắng đầu hỏi cô: “Di di, di định bán bao nhiêu tiền thế a?”

Mạc Hân Hy vờ nghiêng đầu suy nghĩ: “Hồm qua có một người nhặt phế liệu bảo rằng mua của di ba

mươi lắm nghìn thi phải, nhưng di không bán. Hôm nay thấy cháu thích như thể thì thôi bán cho con ba mươi lắm nghìn đi!” “Ba mươi lăm nghìn á? Di đi, người nhặt phế liệu đó lửa di đó. Cái này là hàng mới, ít nhất cũng phải bán bày mươi nghìn chứ!” Lý Mộc Tháp vội vàng nhắc nhờ cô.

“Vậy sao? Thiếu chút nữa di bị lừa rồi! Thôi di cứ bán cho cháu giá ba mươi lăm nghìn nhé.”

Mạc Hân Hy lo cho lòng tự trọng của Lý Mộc Tháp nên đành tùy tinh hình mà nói dối cậu bẻ.

Lý Mộc Tháp đứng dậy đưa bốn mươi nghìn cho Mạc Hân Hy: “Di di, vậy dì bán Transformer cho cháu đi. Cháu đưa dì bảy mươi nghin, nhưng bây giờ châu không có đủ tiền, còn ba mươi nghìn nữa thì di đợi cháu bản xong chút phế liệu ở nhà rối trả nốt cho di được không?”

Mạc Hân Hy cẩm mấy tờ tiến lẻ trong tay, trong lông cô rất phức tạp. Một đứa trẻ nhà như thế đã chínhtrực như vậy, không thêm tham lam chút lợi ich nào của người khác, đúng là hiếm thấy mà. “Được, vậy cháu cắm nó đi đi, số tiến còn lại khi nào trà cho dì cũng được.”

Lý Mộc Tháp nghe Mạc Hân Hy trả lời thế thì khuôn mặt nhỏ nhắn ngăm đen nở nụ cười xán lạn: “Cảm ơn dì ạ, tạm biệt di!”

Cậu bé ôm Transformer, củi người chào Mạc Hân Hy rối vui vẻ xoay người chạy đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv