“Bố, mẹ, bên cạnh phòng khám ở huyện Đông Tân có một trường tiểu học, con nghe đàn anh nói là trường đó dạy học cũng khá tốt. Hơn nữa kiến thức bậc tiểu học cũng khá đơn giản, con muốn khi nào lên cấp hai lại về Hà thành có được không ạ?”
Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ thấy từ khi con trai học y ở phòng khám nhà họ Tôn xong thì gương mặt trông tự tin hơn hẳn. Bọn họ đều biết con trai sống ở đó rất đầy đủ, rất vui vẻ.
Tuy có hơi không nỡ nhưng bọn họ vẫn tôn trọng ý kiến của Lục Vũ Tháp, đồng ý cho cậu bé học hết tiểu học ở huyện Đông Tân, đến lúc lên trung học cơ sở mới về đây.
Bước vào học kì mới, Hàn Tương Trúc được Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy giúp đỡ, cũng bắt đầu bước vào lớp một.
Thời gian trôi nhanh thật, đám nhóc đáng yêu cũng đến lúc lên lớp hai rồi.
Sau khi con gái của Long Uy gặp chuyện không may, cậu hai nhà họ Lục cũng sắp bị thần kinh rš Ngày nào cũng thần hồn nát thần tính, chỉ lo có người cũng đến bắt cóc con gái cưng của anh ta.
Đầu tiên anh ta sa thải bảo mẫu trong nhà, lắp thêm mười mấy thiết bị giám sát an ninh xung quanh biệt thự đang ở.
Sau đó, ngày nào trước khi đi làm cũng phải đưa Lưu Cửu Nhạ và con gái về nhà cũ để mẹ với bà nội trông hộ con gái.
Thế mà anh ta vẫn còn chưa yên tâm, đi tìm Lục Khải Vũ nhờ tăng cường hệ thống bảo an, tăng số lượng bảo vệ của khu phố.
Sau đó anh ta còn suy nghĩ, lỡ đâu buổi tối lúc hai vợ chồng ngủ say tên trộm mới lẻn vào nhà thì nên làm gì bây giờ?
Thế là ngày hôm sau, cậu hai nhà họ Lục nhanh trí mua hai con chó ngao Tây Tạng nuôi ở trong biệt thự nhỏ của mình.
Theo anh ta, nếu buổi tối có người đến gần nhà họ thì hai con chó ngao Tây Tạng sẽ sủa to, anh ta bị đánh thức, thế thì không ai có thể bắt cóc con gái cưng của anh ta được nữa rồi.
Đã thế trong lúc đi làm cứ nửa tiếng anh ta lại gọi điện về hỏi con gái như thế nào rồi, ngày nào cũng thế.
Đúng là bị thần kinh!
Lúc đầu người nhà họ Lục còn thông cảm cho anh ta mới được lên chức bố nên nhịn, nhưng anh ta cứ thần kinh như thế suốt một năm trời liền.
Trong tiệc sinh nhật một tuổi của bé Lục Bảo Anh con gái cậu hai nhà họ Lục, tất cả mọi người đều không thể nhịn được nữa.
Bà cụ nhà họ Lục lên tiếng đầu tiên: “Khải Dã, Bảo Anh đã được một tuổi rồi, một năm nay mọi người trong nhà cũng hết kiên nhẫn với cháu rồi. Nắm xương già của bà còn muốn sống thêm hai năm nữa, cháu đừng có giày vò người khác nữa! Được không hả?”
Bố Lục cũng trợn mắt nói: “Khải Dã, bà nội con nói rất đúng, con cũng điên khùng đủ rồi đấy, ngày mai về nhà xử lí ngay hai con chó ngao Tây Tạng kia cho bố. Sắp đến lúc Bảo Anh tập đi rồi, lỡ như bị chó cắn thì con ân hận chết luôn đó”
Mẹ Lục cũng góp lời: “Con trai à, mẹ cầu xin con luôn đó, con đừng có giày vò người khác nữa được không? Con gái của Long Uy bị hại do có kẻ muốn báo thù. Nhà chúng ta vừa không có nhiều kẻ thù thế, cũng vừa dùng toàn người quen, biết rõ ngọn ngành, anh cả con lại còn vừa nâng cấp thiết bị bảo an, tăng cường bảo vệ nữa. Con trai, mẹ cũng muốn sống thêm hai năm nữa đó!”
Lục Khải Vũ lườm em trai một cái: “Lục Khải Dã, một vừa hai phải thôi. Nếu em mà còn thế nữa, lúc nào cũng nghĩ đến Bảo Anh thì cái vị trí tổng giám đốc của truyền thông Nguyệt Tú chẳng mấy chốc sẽ bị người khác cướp mất đấy. Em xem xem cả năm nay em làm được cái gì rồi, kết quả kinh doanh năm ngoái của truyền thông Nguyệt Tú trượt dốc không phanh luôn”
Đại Bảo Lục Minh Húc nở nụ cười tươi rói: “Chú hai, chú đúng là chưa trải sự đời, bố cháu có tận chín đứa con mà còn không lo lắng như chú nữa, chú không xứng là đàn ông!”