Long Uy nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt một tuần thì được chuyển vào phòng bệnh bình thường.
Tuy anh ta còn sống nhưng tỉnh thần lại không ổn cho lắm. Chuyện con gái bị mất tích là một cú sốc quá lớn đối với anh ta.
Tâm trạng của anh ta rõ ràng rất tệ.
Nửa tháng sau, Long Uy xuất viện, vừa về đến nhà đã thấy Liêu Thanh Y gầy rộc cả đi, hai vợ chồng ôm nhau khóc thảm thiết.
Thật ra Liễu Thanh Y đã đoán được từ lâu rồi. Lâu như thế mà con gái chưa về, không cần ai nói cô ấy cũng biết điều đó có nghĩa là gì.
“Thanh Y, xin lỗi, anh xin lỗi em, anh không thể bảo vệ được con gái của chúng ta!” Long Uy liên tục tự trách bản thân.
Lúc này Liễu Thanh Y lại khá bình tĩnh, cô ấy nhìn gương mặt nhợt nhạt của Long Uy, nước mắt tuôn rơi: “Ông xã, anh đừng tự trách mình như thế, đây không phải là lỗi của anh”
Cô ấy nói xong bèn giơ tay xoa xoa gò má anh. Cô ấy biết hết, dù mọi người đều cố gắng giấu cô ấy, mẹ của cô ấy còn lấy cả di động của cô ấy đi.
Nhưng suốt nửa tháng Long Uy không về nhà, cô ấy đã đoán được Long Uy nhất định đã bị thương lúc đi tìm con gái, hoặc là…
Lúc đó cô ấy còn nghĩ, nếu Long Uy cũng gặp chuyện không may thì cô ấy sẽ đi theo chồng và con gái. Nếu một nhà ba người bọn họ không thể đoàn tụ ở thế giới này thì họ sẽ gặp lại nhau ở một thế giới khác.
Giờ thấy Long Uy đã an toàn về đến nhà, trong lòng cô ấy có hơi vui mừng một chút.
“Ông xã, chúng ta phải sống tốt, em tin rằng Vân Như cũng rất yêu chúng ta, nếu con bé còn sống thì một ngày nào đó con bé sẽ trở về tìm chúng ta. Nếu như con bé thật sự gặp chuyện gì, vậy con bé cũng sẽ dùng cách khác để quay về tìm chúng ta”
Lúc này Liễu Thanh Y còn trở nên mạnh mẽ, kiên cường hơn cả Long Uy. .
||||| Truyện đề cử: Đệ Nhất Kiếm Thần |||||
Hai ngày nay bố mẹ cô ấy vẫn luôn ở bên cô ấy. Bố mẹ cô ấy chỉ có một đứa con gái duy nhất là cô ấy thôi, sau khi Vân Như sinh ra, họ cũng nâng niu Vân Như như bảo bối.
Hai người họ đã hơn sáu mươi rồi, trong lòng đau khổ mà không dám để lộ ra, còn phải an ủi cô ấy liên tục, nhắc cô ấy phải kiên cường hơn, nói với cô ấy Vân Như nhất định sẽ quay trở về.
Hôm qua cô ấy thấy một bài đăng trên diễn đàn những người mẹ mất con có một câu nói, rằng nếu bé yêu mẹ mình, vậy nhất định sẽ cố gắng đầu thai vào trong bụng mẹ một lần nữa.
Vân Như của cô ấy nhất định cũng sẽ quay về!
Năm nay các bảo bối của nhà họ Lục đã tám tuổi rồi, cũng đến lúc phải lên lớp hai.
Sau khi Lục Vũ Tháp hồi phục sức khỏe, vốn Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ muốn đón cậu bé về Hà thành để đi học, nhưng bác sĩ Tôn cứ nhất định không chịu thả cậu bé về.
Ông ấy cậy mình nhiều tuổi, chạy đến nhà họ Lục ăn vạ: “Vũ Tháp thông minh thế thì học ở đâu mà chả đứng đầu chứ? Hai đứa nhìn bộ xương già này của ông xem còn sống được mấy ngày nữa hả, ông chỉ muốn cậu bé ở với ông thêm một chút mà hai đứa cũng không đồng ý hay sao? Người nhà họ Lục mấy đứa có còn lương tâm không, có còn lòng tốt không hải”
Sau đó ông ấy lại bắt đầu kể lể chuyện ngày xưa, nói khi đó ông ấy cứu ông cụ nhà họ Lục như thế nào, rồi nói ông ấy không quản khó khăn điều dưỡng thân thể cho bà cụ nhà họ Lục ra sao. Ông ấy còn kể nếu năm đó ông ấy không chữa cho Lục Khải Vũ thì anh đã sốt cao đến mức biến thành tên ngốc luôn rồi.
Nói liên tu bất tận suốt nửa tiếng đồng hồ.
Cuối cùng người nhà họ Lục không thể chịu được nữa.
Lục Khải Vũ lôi kéo Lục Vũ Tháp ra một góc, trưng cầu ý kiến con trai.
Lục Vũ Tháp hơi do dự một chút, sau đó cậu bé nói ra suy nghĩ của mình.