“Đợi đến khi tôi báo thù xong, cô ba ấy được vấn đề độc quyền ở trong tay Lục Vũ Tuấn, căn phòng ở kia sẽ là của anh!”
Mộ Dung Lãnh Nhu đã về đến Hà Thành.
Lúc đầu cô ta vốn dĩ muốn mượn tiệc sinh nhật của ông nội để trực tiếp đá Long Anh Vũ đi, sau đó lại để ông nội cảm thấy thất vọng với anh trai.
Một nhà chú hai đều là người mầm yếu không có chủ kiến.
Ví trí gia chủ của nhà Mộ Dung, ông nội cũng chỉ có thể cân nhắc đến cô cháu gái là cô ta.
Thế nhưng, khiến cho cô ta không nghĩ tới chính là là, mặc dù Long Anh Vũ đã bị vạch trần, lấy tội danh cao nhất là lừa gạt nhốt ở tù giam ở Châu Âu, thế nhưng, lại tới Sở Thần Dật.
Mặc dù cái tên Sở Thần Dật này là người người tàn tật xấu xí, thế nhưng sau khi ông nội giám định thân phận của Sở Thần Dật xong, không tiếc bỏ ra số tiền lớn mời các sĩ phẫu thuật thẩm mỹ giỏi tới để điều trị vết bỏng Sở Thần Dật.
Thậm chí còn sắp xếp cho Sở Thần Dật làm việc ở tổng bộ của nhà Mộ Dung Chỉ là Sở Dật thích vẽ tranh, đối với chuyện thương trường không có hứng thú. Thế nhưng, chẳng biết tại sao, mới mấy ngày mà thôi, anh ta lại ở chung rất tốt với Mộ Dung Lãnh Nam nhà chú hai.
Có sự giúp đỡ của Sở Dật, Mộ Dung Lãnh Nam vậy mà đạt được sự coi trọng của ông nội, dường như ông nội đã bắt đầu lặng lẽ khảo sát anh ta.
Tình huống như vậy khiến cho Mộ Dung Lãnh Nhu có chút bất ngờ.
Ông nội còn có ý không cho cô ta nhúng tay vào chuyện ở Châu Âu.
Bởi vậy, sau khi Mộ Dung Lãnh Nhu trở lại Hà Thành, chuyện đầu tiên cần làm chính là xử lý tốt chuyện ở xưởng thuốc, chỉ cần cô ta lấy được thành tích tốt, khiến cho ông nội thấy được tài năng của cô ta, tin tưởng ông nội sẽ vì tương lai của nhà họ Mộ Dung, nhất định sẽ coi trọng cô ta.
Lúc đầu, cô ta muốn lợi dụng Vương Kỳ để nghiên cứu ra một chút thuốc đặc hiệu, thế nhưng Vương Kỳ lại không biết vì sao mà bỗng dưng biến mất.
Hiện tại, nhân tài đỉnh cao của giới y học rất quý hiếm, cho dù có bỏ ra nhiều tiền để mời tới, trong thời gian ngắn cũng rất khó nghiên cứu ra thuốc đặc hiệu phù hợp.
Bởi vậy, cô ta lại đem ánh mắt đặt ở thuốc độc quyền trong tay Lục Vũ Tuấn.
Thế nhưng, cái tên Lư Bạch Khởi kia lại không còn dùng được nữa.
Lần trước ở Châu Âu, chẳng những không lấy được độc quyền, ngược lại còn khiến mình bị ngã vào, bị phán hai năm tù.
Nhưng, mặc dù Lư Bạch Khởi có vào tù thì vợ của Lư Bạch Khởi là Nguyễn Hồng Nhung lại là một người phụ nữ thông minh, hiện tại đã tiếp quản tất cả mọi chuyện của nhà họ Lư.
Chỉ là, chuyện quan trọng như việc độc quyền, cô ta đã không còn tin tưởng bất kỳ kẻ nào, quyết định tự mình ra tay.
Xe đang đi đến ngã tư phía trước, thì chậm rãi dừng lại, Vệ Bình từ bên trong xe đi xuống.
Anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc phong bì dày cộp đang cầm ở trong tay, bên trong ít nhất cũng có đến ba mươi triệu.
Khóe miệng của anh ta khẽ nhếch lên: “Tô Cẩm, chờ đến khi tôi có tiền, có phòng ở, tôi tin rằng cô sẽ phải thay đổi ý định”
Sau khi Thạch Thiên Băng trở về, đã báo cáo mọi chuyện cho Mô.
Dung Lãnh Nhu: “Cô ba, mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi. Máy nghe lén đã được đặt thành công ở trong nhà ăn của nhà họ Lục”
“Ở trong phòng ăn sao? Vì cái gì mà không phải ở trong phòng ngủ của Lục Vũ Tuấn”
Muốn tìm ra tung tích của bằng sáng chế độc quyền, cũng chỉ có thể lấy từ tay Lục Vũ Tuấn, sau khi vụ bắt cóc lần trước xảy ra, Lục Khải Vũ đã có chút phòng bị. Nhân viên an ninh ở khu Ánh Trăng đã tăng lên gấp đôi.