Mà tuổi tác của Lý Duy Lộc quá lớn, đối với thiết kế lại hoàn toàn không biết gì cả. Căn bản là không xứng với Tô Cẩm.
Anh ta vừa mới làm xong tất cả mọi thứ, liền nghe được Tô Cẩm nói ở phía sau anh ta: “Không phải là đầu của anh bị choáng sao, sao không ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, đứng ở nơi đó làm gì, cẩn thận lại té ngất xiu”
Vệ Bình vội vàng đưa tay sờ mấy cái lá cây một chút, cảm thán nói: “Những loài hoa này cũng thật đẹp.”
Tô Cẩm đặt bát mì chay vừa làm xong lên trên bàn: “Nhanh ăn đi!
Anh nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không”
Vệ Bình ngồi xuống ăn một miếng mì chay, hương vị rất không tệ, anh ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cẩm: “Ăn ngon thật, Tô Cẩm, tay nghề của cô cũng thật không tồi!”
Sau khi ăn vài miếng, anh ta lại làm như vô ý nhìn bốn phía xung quanh một chút, thấp giọng hỏi: “Tô Cẩm, tôi nghe nói mấy nhà có tiền, vì giám thị bảo mẫu mà đều lén lắp đặt camera ở nhà, nhà này của bọn họ có lắp camera không?”
Anh ta sợ hãi động tác nhỏ vừa rồi của mình sẽ bị phát hiện.
Như vậy, tiền của anh ta và phòng ở mà anh ta muốn sẽ ngâm nước nóng.
Tô Cẩm cười: “Vệ Bình, anh nghĩ cái gì thế! Anh đọc tin tức nhiều quá sao? Con người của chị Hân Hy rất tốt, vợ chồng bọn họ và mấy đứa nhóc đều rất hiền lành, trong nhà ngoại trừ lắp đặt camera ở cửa và hành lang, thì căn bản là trong phòng cũng không có camera.”
“ồf Lúc này Vệ Bình mới yên lòng lại: “Nói như vậy, tố chất của nhà có tiền này còn rất cao” . Ngôn Tình Sắc
Tô Cẩm ngồi đối Đương nhiên, giám đốc Lục tốt nghiệp ở trường đại học lớn. Còn có, phòng thiết kế của chị Hân Hy là nhà thiết kế nổi danh cả nước, bọn họ đều là người có tài hoa, có học thức.”
Vệ Bình không nói gì nữa, mà là vội vàng ăn ong, sau đó rời khỏi khu dân cư Ánh Sáng.
Sau khi đi ra bên ngoài, anh ta lại quay đầu, một mặt ghen tị nhìn khu dân cư san sát nhau. Khu dân cư cao cấp này đã được xanh hóa, bảo vệ và trang trí cũng là tốt, cả đời này đoán chừng là anh ta sẽ không bao giờ được ở khu dân cư tốt như vậy.
Dọc theo lối đi bộ của khu dân cư Ánh Sáng, đi về phía trước, thời điểm đi đến góc rẽ, một chiếc xe con màu đen dừng lại ở trước mặt của Vệ Bình.
“Lên xe!”
Thạch Thiên Bằng hạ cửa kính xe xuống, ra lệnh.
Vệ Bình vội vàng mở cửa xe, ngồi xuống.
Sau khi Thạch Thiên Bằng nổ máy xe thì thấp giọng hỏi: “Thế nào? Đã bỏ vào trong chưa?”
Vệ Bình gật đầu: “Đã cất kỹ, vị trí ngay tại phòng ăn, tuyệt đối kín đáo”
Thạch Thiên Bằng không nói gì, mà là thừa dịp chờ đèn xanh đèn đỏ, mở điện thoại di động ra, trực tiếp nhấn mấy lần ở phía trên, sau đó, trong điện thoại di động liền truyền đến âm thanh của Tô Cẩm.
“Chị Lưu Lệ, miếng xương này hiện tại liền nấu hay là chờ đến sau khi ăn cơm trưa xong lại nấu?”
Nửa ngày, mới nghe được Lưu Lệ nói::Sau bữa cơm trưa đi, hơn một giờ hãy nấu đi, sau khi nhóm Đại bảo tan học trở về, để bọn nhóc uống nước hoa quả ướp lạnh trước với bánh gatô. Bọn nhóc còn phải đi học võ thuật, uống quá nhiều canh xương hầm cũng không tốt lắm. Hay là chờ đến khi mấy đứa nhóc về hết hãy hầm canh đi!”
“Được, vậy em làm cơm trưa trước, chị muốn ăn gì?’ Tô Cẩm lại hỏi.
“Tùy tiện đi, chị không kén ăn, mì sợi là được rồi. Tô Cẩm, nếu như em mệt, em liền nghỉ ngơi, chờ đến khi chị làm xong những thứ này rồi làm cơm trưa.”
Nghe đến đó, Thạch Thiên Bằng đóng điện thoại lại, âm thanh trong điện thoại di động cũng biến mất theo.
“Được rồi, không tệ” Nói xong, Thạch Thiên Bằng lấy một phong bì thật dày ra, trực tiếp ném cho Vệ Bình.