Nói xong, cậu nhìn vợ chồng Lục Khải Dã: “Chú hai, thím hai, chú thím đưa các em của cháu về trước, lát nữa chúng cháu cùng dì Tô Cẩm về sau”
Nhìn bộ dạng của những cậu nhóc này, Lục Khải Dã không dám để mấy nhóc cứ thế mà đi.
Chỉ đành bảo Lưu Cửu Nhạ phải dẫn ba cô bé về, anh thì đi cùng mấy cậu nhóc.
Bốn giờ chiều, sau khi mấy người La Đức Tín rời đi, Mạc Hân Hy Vân uống thuốc xong thì năm xuống nghỉ ngơi.
Lục Khải Vũ trở lại công ty để giải quyết công việc.
Mẹ Lục cảm thấy quá nhiều trẻ con ở nhà, sức khỏe của con dâu không phải là rất tốt, và ngay cả sức khỏe tốt thì vẫn phải đi làm.
Vì vậy, bà đã bàn bạc với Mạc Hân Hy và lên kế hoạch thuê một bảo mẫu khác để giúp Tô Cầm chăm lo cho miếng ăn giấc ngủ của mấy đứa trẻ.
Sau khi Mạc Hân Hy đồng ý, mẹ Lục liền đi tìm một người quen để tìm trung gian uy tín.
Sau khi Tô Cầm rửa trái cây và chuẩn bị các nguyên liệu cần thiết cho bữa tối, cô ấy thấy răng thời gian cũng gần đến, chuẩn bị đến trường để đón các bé Bảo.
Không ngờ khi đến cổng cộng đồng, cô ấy gặp vợ chồng cậu hai nhà họ Lục.
Cậu hai nhà họ Lục và vợ bảo cô ấy về trước, hai vợ chồng họ sẽ đón các bé Bảo.
Khi chuẩn bị quay về, cô ấy gặp lại Vệ Bình.
Vệ Bình cầm chiếc điện thoại mới mua hỏi cô ấy, bảo cô ấy xem con gái có thích phong cách này không.
Cô ấy nhìn, thấy mẫu điện thoại di động của Vệ Bình có giá khoảng sáu triệu, cô hơi ngạc nhiên: “Anh đối xử với em gái mình tốt thật đấy!”
Vì vậy, Vệ Bình bắt đầu kể cho cô ấy nghe những câu chuyện hài hước xảy ra giữa anh ta và em gái khi họ còn nhỏ.
Họ nói chuyện và đi bộ đến một công viên nhỏ gần đó.
Lúc này Vệ Bình đang sôi nổi nói về chuyện anh không cẩn thận để lạc mất con gà trống nhà mình, anh và em gái lặn lội khắp núi tìm con gà trống!
Sau đó, anh bỗng nhìn thấy bốn cậu bé với những bộ quần áo giống nhau xuất hiện trước mặt họ.
Lục Minh Húc nhìn chăm chằm vào Vệ Bình.
Mắt nhỏ, đầu phẳng và làn da hơi ngăm ngăm, ngoài tuổi trẻ ra thì không gì có thể so sánh được với chú Lý.
“Mấy nhóc là?” Vệ Bình nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn bọn nhỏ trước mặt.
“Chú là bạn của dì Tô Cẩm sao?” Lục Minh Húc hỏi thẳng.
Vệ Bình gật đầt thiết kế thời trang: “Lớp học thiết kế thời trang? Không phải tối nay có lớp học sao?
Sao lại tìm dì Tô Cẩm vào lúc này?” Tóm lại, Lục Minh Húc không có ấn tượng tốt với Vệ Bình.
Tô Cầm cảm thấy giọng điệu của Lục Minh Húc có vẻ không thân thiện nên nhanh chóng đứng dậy: “Đại Bảo, chú Vệ Bình chỉ muốn dì xem chiếc điện thoại di động mà chú ấy mới mua thôi.”
Lục Minh Húc nhìn thấy Tô Cẩm bảo vệ Vệ Bình như vậy, lông mày hơi nhíu lại nói: “Dì Tô Cẩm, chúng cháu đói quá, dì về nhà nấu cơm cho chúng cháu đi!”
Sau khi nói, cậu bé liếc mắt nhìn Tam Bảo Lục Vũ Tuấn.
‘Đúng vậy, chú là bạn học của Tô Cầm trong lớp Lục Vũ Tuấn lập tức hiểu ý, tiến lên nắm lấy tay Tô Cẩm: “Dì Tô Cẩm, nhanh lên, các em gái cháu bây giờ đều về nhà rồi. Chắc các em ấy đang thèm ăn trái cây đấy”
Nghe thấy lời nói của Vũ Tuấn, Tô Cẩm ngượng ngùng nhìn Vệ Bình: “Tôi phải quay về rồi. Điện thoại này là tấm lòng của anh dành cho em gái mình, tôi chắc chắn em ấy sẽ thích, tạm biệt”