Hôm nay, anh ta nghe nói rằng Ngũ Bảo đã trở lại an toàn và khỏe mạnh.
Nghĩ đến việc gia đình anh cả chắc chắn đang rất vui, anh ta đến để cảm ơn mấy nhóc Lục Minh Húc vì những ý tưởng mà mấy nhóc đã cho anh ta, khiến nghệ sĩ của anh là Mộng Mịch và Dương Phi nhanh chóng trở nên nổi tiếng.
Thứ hai, anh muốn thảo luận với anh trai và chị dâu, muốn ký hợp đồng với Nhị Bảo Lục Vũ Lý.
Nếu như thế, anh ta sẽ ngày càng được đánh giá cao hơn trong công ty, có thể tìm kiếm cơ hội để kéo Ngô Chính Quang xuống.
Sau đó anh ta có thể nở mày nở mặt trước mặt bố mình rồi.
Biết đâu khi ông ấy vui có thể đưa Cửu Nhạ về nhà cũ sống chung!
Nhà của anh trai thực sự quá nhỏ. Hiện tại họ có thể sống cùng nhau, nhưng nếu sau này họ có con thì sao?
Nếu có thêm một đứa bé trong ngôi nhà nhỏ đó, thì không thể sống trong đó được.
Nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, Lục Khải Dã mỉm cười.
Nhìn thấy nụ cười của anh, Lục Vũ Lý không khỏi kéo cánh tay anh, ân cần nhắc nhở: “Chú hai, chú rất đẹp trai, nhưng cảm phiền chú đừng cười toe toét thế này nữa được không, chú cười thế này sẽ dễ khiến người ta tưởng chú là đồ ngốc đấy”
Lục Khải Dã đang mong chờ một tương lai tươi sáng, ngay lập tức ngậm miệng sau khi nghe những gì Lục Vũ Lý nói.
Lục Vũ Lý nhìn anh ta hài lòng gật đầu: “Đúng, chính là thế này, thế này mới là mỹ nam chứ, đẹp trail”
Mấy chú cháu cười cười nói nói đã về đến chung cư Ánh Trăng.
Từ xa đã thấy Tô Cầm đang nói chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi trong một công viên nhỏ gần khu chung cư, mỉm cười hạnh phúc.
“Này, đó không phải là dì Tô Cẩm sao? Người đàn ông đó là ai?” Lục Vũ Tuấn là người đầu tiên nhìn thấy, chỉ vào bọn họ và nghi ngờ hỏi.
Các bé Bảo nghe thấy vậy thì đồng thời nhìn theo hướng ngón tay của cậu.
Cách đó không xa, trên một chiếc ghế dài trong công viên nhỏ, người đàn ông đưa tay giúp Tô Cẩm lấy một chiếc lá trên vai, Tô Cẩm thậm chí không từ chối, nhìn người đàn ông đó nở nụ cười rực rỡ.
Lục Minh Húc trợn tròn mắt, dứt khoát nói với anh em: “Đi, đi qua xem một chút”
Chú Lý thích dì Tô Cầm, bố mẹ dù không nói gì nhưng những Bảo Bảo thông minh như các nhóc đều có thể nhìn ra.
Mặc dù tuổi của chú Lý lớn hơn một chút nhưng chú Lý là người tốt, đã nhìn cậu và Vũ Tuệ lớn lên từ nhỏ, không khác gì chú ruột của mấy.
nhóc, cho nên, mấy nhóc tuyệt đối không thể để người chú Lý thích bị cướp đi.
Mấy đứa nhỏ nghe vậy lập tức cởi cặp sách ném cho vợ chồng Lục Khải Dã, sau đó theo anh trai đến công viên nhỏ.
Nhưng ba cô bé đã ngăn mấy nhóc lại.
“Anh, dì Tô Cẩm đang tán gẫu với một người bạn, anh đi thế này có mất lịch sự không?” Mộc Lam nhìn bộ dạng hùng hổ như sắp đi đánh nhau của các anh, trong lòng có chút lo lắng.
Sau đó Vũ Tuệ nói: “Đúng vậy, dì Tô Cầm bây giờ đã trưởng thành.
Có bạn là chuyện bình thường! Các anh bị làm sao vậy? Mau quay về nhài”
Tư Nhã cũng nói: “Về nhà, về nhà, làm bài tập”
Lục Minh Húc liếc nhìn ba cô em gái: “Mấy cô nhóc như các em thì biết cái gì chứ? Chúng anh không phải đi đánh nhau, chỉ là muốn gặp người bạn của dì Tô Cẩm”