Mấy bé Bảo vừa tan học về liền được giới thiệu làm quen, mấy đứa bé khác đều không hề gì, còn rất khách sáo với Vương Niệm Đơn.
Nhưng chỉ có Lục Bảo – Lục Vũ Bách lại bừng bừng tức giận chỉ tay vào mặt Vương Niệm Đơn: “Bé con… Sao em lại giống tên cái chú xấu xa Lư Bạch Khởi đến vậy hả? Em có biết là cái chú Lư Bạch Khởi đấy đã khiến Ngũ Ca mất tích không hả? Em nói thử xem rốt cuộc em có quan hệ gì với chú xấu xa kia hả?”
Giọng điệu của nhóc mập Lục Vũ Bách rất tức giận.
Vương Niệm Đơn cũng vì chuyện mẹ mình mà tâm tình vẫn luôn không được tốt, giờ lại đột nhiên bị người ta chỉ vào mũi trách cứ như vậy liền “òa” lên khóc lớn rồi xoay người chạy ra ngoài
Mẹ Lục vừa hay mua thức ăn về liền vội vàng kéo lấy bàn tay nhỏ của Vương Niệm Đơn.
“Niệm Đơn, sao cháu lại khóc?”
Vương Niệm Đơn sụt ‘Anh ấy nói cháu giống người xấu. Cháu không muốn ở đây nữa, cháu muốn đi tìm mẹ”
Nói xong, Vương Niệm Đơn còn dẩu môi, vẫn khăng khăng muốn rời đi.
Mẹ Lục kéo tay nhỏ của cô bé, dẫn cô bé đến trước mặt mấy bé Bảo: “Mấy đứa, đứa nào bắt nạt Niệm Đơn?”
Mẹ Lục là người không có bụng dạ gì, tâm địa thiện lương lại dễ mềm lòng, bà nghe nói Vương Kỳ không biết bơi nên liền đoán rằng dưới tình hình như vậy thì hơn nửa là cô ấy lành ít dữ nhiều rồi.
Hơn nữa cô ấy còn là vì cứu Ngũ Bảo mới bị người ta hãm hại, bị bạn bè bán đứng nên mới gặp phải chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Vì vậy mà tất cả người nhà họ Lục đều cảm thấy có hơi hổ thẹn khi đối mặt với Vương Niệm Đơn, mẹ Lục cũng đã thầm coi cô bé như cháu gái ruột của mình mà thương yêu cô bé.
Mấy bé Bảo thấy bà nội dường như đã tức giận liền giữ im lặng rồi đồng loạt chỉ ngón tay nho nhỏ về phía Lục Vũ Bách.
Mẹ Lục nhìn Lục Bảo – Lục Vũ Bách, nói: “Cháu là con trai, hơn nữa còn là anh trai, tại sao lại bắt nạt em gái hả?”
Lục Vũ Bách không ngờ bà nội lại trách cứ cậu vì người ngoài như vậy liền gân cổ lên nói: “Trông em ấy hơi giống cái chú xấu xa Lư Bạch Khởi kia thì chẳng lẽ cháu không được hỏi sao? Hơn nữa, Ngũ Ca cũng vì Lư Bạch Khởi nên mới mất tích, em ấy nhất định là có quan hệ với Lư Bạch Khởi! Sao mọi người lại đón em ấy về nhà cơ chứ?”
Vương Niệm Đơn vừa nghe vậy liền lập tức khóc lớn: “Các anh đã không chào đón em như vậy thì em đi, em muốn đi tìm mẹ, em mới không thèm ở lại nhà các anh đâu!”
Bởi vì chuyện sau này Vương Kỳ bị người khác ức hiếp khó nói nên lời nên lúc trở lại Lục Khải Vũ cũng đặc biệt dặn dò nhóm Đại Bảo không được nói lung tung.
Vì vậy mà ngoài Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo thì Lục Vũ Bách và ba cô nhóc đều không biết ngọn nguồn chuyện Vương Kỳ nhảy xuống sông, cũng không biết Vương Kỳ tính kế là vì cứu Tấn Khang. Bọn nhỏ còn cho rằng Lư Bạch Khởi bắt cóc cả Vương Kỳ cùng Lục Tấn Khang nên mới khiến bọn họ cùng rơi xuống nước như vậy.
Mẹ Lục thấy Vương Niệm Đơn lại muốn đi liền vội vàng kéo cô bé lại lần rồi nói với ba đứa cháu gái nhỏ: “Mộc Lam, Vũ Tuệ, Tư Nhã, ba đứa dẫn bé Niệm Đơn lên tầng chơi trước đi”
Bà vốn tưởng ba đứa cháu gái sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng nào ngờ ba đứa cháu gái nhỏ lại đứng yên tại chỗ không chịu đi hệt như Lục Bảo – Lục Vũ Bạch.
Vũ Tuệ ngước khuôn mặt nhỏ mũm mĩm lên rồi dùng giọng nói mềm mại, non nớt của mình chất vấn mẹ Lục: “Anh Sáu nói đúng đấy ạ, em ấy giống người xấu đến vậy, tại sao mọi người lại phải đón em ấy về nhà chứ ạ?”
Mộc Lam cũng không hiểu nên liền nhỏ giọng hỏi: “Chúng cháu biết là mẹ em ấy rơi xuống nước không tìm thấy, cũng rất đồng tình với em ấy, nhưng chơi với em ấy, thấy được khuôn mặt giống hệt mặt mũi của chú người xấu thì bọn cháu sẽ cảm thấy có lỗi với anh Năm ạ”
Tư Nhã cũng chỉ vào mặt Vương Niệm Đơn: “Người xấu, người xấu”