Mẹ Lục cũng vội vàng gọi điện cho bác sĩ của bệnh viện gần đây.
Sau khi bác sĩ kiểm tra một lượt mới đưa ra kết luận là do lao lực quá độ khiến cơ thể tổn hại nghiêm trọng, lại thêm chuyện tâm tình kích động vì phải chịu kích thích mạnh mới dẫn đến hôn mê.
Cần phải duy trì tâm tình tốt cùng tĩnh dưỡng một khoảng thời gian mới có thể dần hồi phục, bằng không tình trạng sức khỏe của Mạc Hân Hy sẽ chỉ càng thêm xấu đi!
Sau khi tiễn bác sĩ đi, mẹ Lục mới đỏ hoe mắt, nói: “Giờ còn chưa biết Ngũ Bảo sống chết ra sao thì làm sao Hân Hy có thể giữ được tâm tình tốt đây? Haiz, nhà chúng ta sao lại thế này chứ? Rốt cuộc chúng ta đã đắc tội vị thần tiên nào mà chỉ vừa mới tìm được đám trẻ, gia đình rốt cuộc cũng được đoàn tụ thì Ngũ Bảo lại xảy ra chuyện chị Lục Khải Vũ cố chịu đựng nỗi niềm chua xót: “Mẹ, mẹ gọi điện cho bác sĩ Tôn, nhờ ông ấy ngày mai dẫn Tứ Bảo đến đây rồi bắt mạch, bốc ít thuốc đông y cho Hân Hy điều dưỡng đi ạ!”
Nói xong, anh liền nhìn về mấy đứa nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi trên sô pha.
Bọn nó nghe nói Ngũ Bảo xảy ra chuyện nên tâm tình đứa nào cũng vô cùng sa sút.
Đặc biệt là Lục Bảo Lục Vũ Bách, cậu cùng Ngũ Bảo từ nhỏ đã cùng lớn lên bên nhau, từ nhỏ đến lớn, anh trai vẫn thường luôn che chở cho cậu. Từ lúc chào đời đến giờ, hai đứa bọn họ vẫn chưa từng tách ra.
Lần này, bọn họ đã cùng nhau đi châu Âu, cậu vốn tưởng rằng sau khi trở lại, chất độc trong cơ thể Ngũ Bảo sẽ hoàn toàn giải trừ, sau đó bọn họ có thể giống như trước kia cùng nhau vui vẻ đi học, cùng nhau xưng bá khắp trường.
Nhưng cậu ở nhà trông ngóng mấy ngày trời lại chỉ đợi được kết quả như vậy.
Cậu thực sự không chịu nổi nữa rồi.
Cho nên cậu liền chạy đến trước mặt Lạc Khải Vũ, ngước khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh lên hỏi đây chờ mong: “Bố ơi, Ngũ Ca nhất định sẽ trở lại đúng không ạ? Anh ấy ba tuổi đã biết bơi, hơn nữa còn bơi cực giỏi, anh ấy chắc chắn sẽ quay về đúng không ạ?”
Trái tim Lục Khải Vũ bỗng nhói đau trước ánh nhìn trong veo tràn đầy chờ mong của cậu con trai mũm mĩm. Anh cúi người xuống ôm đứa con trai mũm mĩm của mình lên: “Đúng, Lục Bảo nói đúng lắm, Ngũ Bảo nhất định sẽ trở lại”
Hôm sau, bác sĩ Tôn dẫn theo Tứ Bảo – Lục Vũ Tháp trở lại. Ông ấy bắt mạch cho Mạc Hân Hy xong rồi bốc ít thuốc đông y cho cô rồi để Tứ Bảo tạm thời ở lại đây.
Trước khi đi, bác sĩ Tôn còn thở dài, nói: “Bệnh của cô ấy là tâm bệnh, tâm bệnh thì cần có tâm dược. Mọi người bình thường cũng nên khuyên cô ấy thêm vài câu”
Bởi vì quan hệ giữa bác sĩ Tôn và nhà họ Lục khá tốt nên ông ấy ít nhiều gì cũng nghe nói đến chuyện của Lục Tấn Khang.
Lời của bác sĩ Tôn khiến Lục Khải Vũ rơi vào im lặng. Chuyện như vậy thì anh nên khuyên Hân Hy thế nào đây!
Giữa trưa, bên phía bệnh viện đưa tin Vương Niệm Đơn đã không còn trở ngại gì lớn, đã có thể xuất viện rồi.
Nói sao thì chuyện Vương Kỳ tìm đến Hướng Mai rất có thể là vì lúc đó Ngũ Bảo đã trúng độc nên cô ấy mới cần mượn phòng thí nghiệm của Hướng Mai để điều chế thuốc giải cho Ngũ Bảo.
Vì vậy mà giờ đây nhà họ Lục cũng không chối từ việc chăm sóc cho Vương Niệm Đơn.
Do đó, sau khi nhận được điện thoại, bố Lục cùng mẹ Lục liền lái xe đến bệnh viện đón Vương Niệm Đơn đến khu chung cư Ánh Trăng.
Bọn họ nghĩ Vương Niệm Đơn mới mất mẹ, hơn nữa cô bé cũng trạc tuổi với mấy bé con nhà họ Lục, để mấy đứa nhỏ ở bên nhau nói không chừng tâm tình của Vương Niệm Đơn cũng tốt hơn chút ít.