Dự tiệc rượu giới kinh doanh diễn ra tại thành phố Trùng Khánh, phần lớn chỉ quy tụ các doanh nhân trong ngành.
Để cảm ơn đối với sự giúp đỡ của Giang Thừa Tân, Khê Nguyệt không ngần ngại đồng ý làm bạn đồng hành cùng anh đến dự tiệc rượu.
Doanh nhân phần lớn chiếm ưu thế đều là những người đàn ông, bởi xét về mọi mặt họ ưu tú, có khả năng tư duy chiến lược cao lẫn kế sách cũng như sự quyết đoán trong các tình huống.
Nơi đỉnh cao đứng đầu, người chiếm vị trí lớn cũng phần lớn là đàn ông.
Việc Khê Nguyệt tồn tại, điều này không khác gì một sự đối lập. Cho dù tập đoàn Thương Hạn duy trì đến hiện tại.
ở một phần nào đó cô vẫn chưa được công nhận. Bởi trên cơ bản cô không có vị thế đứng phía sau, một mình nơi thương trường hiểm ác dễ bị đánh đổ hơn ai hết.
Khê Nguyệt tự lựa lễ phục, nghĩ lại cảnh tượng vào đêm đại hội Summit Sphere vài hôm trước, lần này đã chọn một chiếc váy đỏ kín kẽ hơn. Dù vậy vẫn không che giấu được sự quyến rũ đến từ nó.
Nơi dự tiệc, Khê Nguyệt cẩn thận đi phía sau Giang Thừa Tân, mục đích đi theo là bạn đồng hành, Giang Thừa Tân cũng muốn dựa vào danh tiếng của anh để hỗ trợ cho Khê Nguyệt.
Thế nhưng, buổi tiệc này vốn không giống bình thường.
Dường như là nể mặt Giang Thừa Tân, lại thêm việc rõ Khê Nguyệt thân phận như nào, mọi người đều lựa lời.
Song đối với sự hợp tác, cơ bản họ chỉ gật đầu qua loa.
Nơi dự tiệc nhiều người, lúc Khê Nguyệt đền nơi đây, cô cũng nhận ra được, phụ nữ bên cạnh những người đàn ông đều là vật trang trí. Thế nhưng Giang Thừa Tân tinh tế đã không để những người doanh nhân nơi đây có cơ hội nghĩ Khê Nguyệt là giống họ.
Dự tiệc bắt đầu, người vào mỗi lúc một đông.
Về sau đều là các nhân vật lớn thành đạt, những người thường hiện trên các trang báo lớn. Đi bên cạnh họ, đều là những nữ minh tinh, ca sĩ người mẫu nổi tiếng. Điểm chung đều rất xinh đẹp.
Cho đến khi, Khê Nguyệt nhận thấy sự xuất hiện của Lôi Nghị Tước. Khác biệt với mọi người, hắn lại đi một mình.
Gần một tuần sau đêm đó, đây là lần đầu tiên Khê Nguyệt trông thấy trực tiếp Lôi Nghị Tước.
So với những người hiện diện, người đàn ông vô cùng quyền lực, giống như thể mỗi nơi hắn xuất hiện và đi qua đều mang ánh hào quang riêng mình.
Từ phía sau Lôi Nghị Tước còn có bóng dáng của Khê Trường, ông ta cẩn thận đi theo phía sau chú trọng quy tắc, bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp đang nắm lấy bàn tay.
Khê Nguyệt rũ mi mắt, cố mà che đi cảm xúc phức tạp hiện tại.
Lôi Nghị Tước có thể ghét cô như nào cũng được, nhưng hễ nghĩ việc hắn ở phía sau hỗ trợ Khê Trường, ông ta mỗi lúc càng nghênh ngang tung hoành ngang trái hơn.
Tội lỗi của Khê Trường căn bản rất nhiều, năm đó lên vị trí người cầm quyền Khê gia, chỉ vì những thứ ông ta quản lý dính dáng đến những điều sai trái, cô chỉ có thể ngậm đắng mà cho qua. Sau đó sắp xếp tập đoàn Thương Hạn phát triển theo hướng tốt đẹp.
Khê Trường là cha cô, nhưng ông ta không nuôi nấng cô. Cô thừa nhận bản thân không có tình cảm gì, nhất là khi vào thời điểm biết rõ bộ mặt thật.
Nhìn Giang Thừa Tân ưu tú, vô số doanh nhân tiến lên bắt chuyện, Khê Nguyệt cũng bị đẩy ra một góc xa.
Dự tiệc không đem lợi ích bao nhiêu, ngược lại vô số lời bàn tán tuôn ra không ngớt.
Tập đoàn Thương Hạn trên bờ vực sụp đố. Nay đã hình thành tập đoàn dưới tay lão già Khê Trường quản lý, có sự góp và hỗ trợ vốn của Lôi Nghị Tước mới là điều có triển vọng.
Khê Nguyệt trong vô hình trở thành vấn đề bàn tán.
Ngay cả chính bản thân cô hiện tại cũng vô cùng mông lung, căn bản không biết nên đi chiều hướng nào mới là đúng đắn.
Đầu óc hơi choáng váng, bởi gần như trong một tháng liền, cô đều thức khuya dậy sớm. Một ngày thời gian ngủ chỉ vỏn vẹn bốn đến năm tiếng đồng hồ.
Hơn thế còn bị đè ép bởi sự chỉ trích của vô số người.
Khê Nguyệt mệt mỏi tách khỏi bữa tiệc ồn ào náo nhiệt, cô lẻn ra từ cửa sau, nơi khu vực vắng người, nối liền với khung cảnh trước mặt là sân thượng bầu trời đêm.
Bên ngoài, gió mát thổi đến.
Thân hình Khê Nguyệt hơi ngả nghiêng, mỏng manh trước gió.
Trong lúc thất thần, từ phía sau đã truyền đến một giọng nói quen thuộc, ngữ khí kiêu ngạo vô cùng.
"Ngủ cùng tôi hai lần đều bỏ chạy, em là đang coi tôi ch.ết rồi đúng không?"
Khê Nguyệt nghe giọng nói lập tức quay đầu nhìn, Lôi Nghị Tước đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, mang theo sự ấm áp kỳ lạ.
"Đứng đây đợi Giang Thừa Tân cùng trở về? E là đêm nay hắn ta khó rời khỏi được đây."
Trong phút chốc Khê Nguyệt tỉnh táo, cô đột ngột quay sang trừng mắt giận dữ mà nhìn hắn.
"Anh có căm thù thì trút giận lên tôi là được rồi. Tốt nhất đừng đụng vào những người xung quanh tôi!"
Nghe cô nói, ánh mắt Lôi Nghị Tước trở nên u ám hơn, hơn hết là dường như cô nhận thấy được hắn bị tổn thương.
Hắn nghiến rắng, gằn từng chỗ một.
"Muốn bảo vệ Giang Thừa Tân?"
Khê Nguyệt không hiểu ý tứ trong câu nói này, tức giận muốn rời đi. Nhưng vừa di chuyển vài bước, một tay Lôi Nghị Tước đã mạnh mẽ áp chế kéo cô ngược về vị trí ban đầu.
"Đi tìm hắn ta?"
Khê Nguyệt rõ ràng cảm thấy hắn vô lý, đôi chân vẫn tiếp tục di chuyển.
"Lôi Nghị Tước! Tôi làm gì cũng đều không liên quan đến anh."
Rốt cuộc Lôi Nghị Tước không nhịn được mà lớn giọng đe doạ. Trở về sự kiêu ngạo hung hăng ban đầu của hắn.
"Khê Nguyệt, em dám đi thử xem? Tôi không ngại đem Giang thị sập đổ như cái cách tôi đã làm với tập đoàn
Thương Hạn đâu!