Đúng như lời hứa của mình, chỉ ba ngày sau Điềm Tư Nhiên đã được một chiếc xe ngựa lặng lẽ đưa ra khỏi phủ hoàng tử đậu ở cửa sau Bình Nhạc Vương Phủ. Triệu Bình cho truyền thông tin ra bên ngoài là Điềm Tư Nhiên vốn bị Triệu Duệ ép bất đắc dĩ mới trở thành Trắc phi. Nay Vương phi thấy thương cảm cho nàng mới đưa ra khỏi cung.
Quan viên bá tánh cũng không dám nói lại. Dù gì bây giờ Bình Nhạc Vương gia mới là người nắm quyền ở đây.
“Cha, mẹ, nữ nhi khổ lắm.”
Điềm Tư Nhiên vừa bước xuống xe đã khóc lóc ầm ĩ lao vào trong vòng tay của mẹ mình. Thiệu Phi Phi nước mắt lưng tròng vuốt tóc cô ta.
“Con ta, sao con lại gầy gò như vậy? Có phải khổ lắm không? Tất cả là tại mẹ, tại mẹ cả.”
Hai mẹ con ôm nhau khóc lóc trong hậu viện khiến mọi người cảm thấy đau đầu vô cùng.
“Khóc lóc ở đây còn ra thể thống gì nữa? Đi về nhà, ngay lập tức.”
Tiếng hét của Điềm Doãn lập tức gây ra chú ý, đánh vỡ không khí sướt mướt giữa hai mẹ con họ. Điềm Tư Nhiên vừa sụt sịt vừa cố lau nước mắt. Cô ta biết chuyện của mình ảnh hưởng rất lớn đến Điềm gia. Chức quan của cha cô coi như mất rồi, mà sau này cả nhà họ cũng không được sống trong kinh thành nữa. Chỉ có thể trở thành kẻ lang bạc mà thôi.
“Được rồi, phu quân đừng la mắng con nữa. Điềm Tư Nhiên, vào gặp Vương gia nói lời đa tạ đi. Cũng nhờ Vương gia con mới ra được khỏi cái lồng đó.”
Thiệu Phi Phi vừa nói vừa lén lút nhét vào trong tay con gái mình cái gì đó. Điềm Tư Nhiên sờ sờ lập tức biết đó là cái gì. Thuốc này chính là bảo vật của mẹ nàng, Thiệu Phi Phi đã đưa cho nàng khi vào trong phủ Đại hoàng tử tranh sủng.
Thiệu Phi Phi ôm chặt con gái mình, bộ dáng mẫu tử tình thâm, nói nhỏ vào trong tai Điềm Tư Nhiên.
“Đây chính là cơ hội cuối cùng của con đó.”
Điềm Tư Nhiên nắm chặt lọ thuốc trong tay, bàn tay siết lại. Đúng vậy đây chính là cơ hội đổi đời của nàng.
- --------------------------------------
Dưới sự dẫn dắt của Phương Tề, Điềm Tư Nhiên được dẫn đến thư phòng để tạ ơn Triệu Bình.
“Vương gia, Điềm nhị tiểu thư muốn gặp mặt ngài để tạ ơn.”
Triệu Bình đang xử lý tấu chương, phất tay ra ngoài.
“Không có thời gian. Nói cô ta đi đi.”
Lúc này, Điềm Tư Nhiên mới lên tiếng, giọng nói tràn đầy ủy khuất, dịu dàng vô cùng.
“Thưa Vương gia, tiểu nữ chỉ xin gặp người lần cuối để tạ ơn. Tiểu nữ và tỷ tỷ có khúc mắc nên không dám tùy tiện đến chào. Mong ngài cho tiểu nữ gặp mặt để chào từ biệt.”
Điềm Tư Nhiên nói hợp tình hợp lý, bộ dáng lại thành thực hối lỗi vô cùng nên Triệu Bình cũng thở dài cho cô ta tiến vào trong phòng.
“Tiểu nữ bái kiến Vương gia.”
Điềm Tư Nhiên vừa tiến vào thì lập tức quỳ xuống khấu kiến. Dưới bàn tay của mình, nàng ta đã mở lọ thuốc ra rải một ít vào trong phòng.
Triệu Bình đang phê duyệt tấu chương thì nghe một mùi hương ngọt nị vô cùng. Hắn ta dừng bút, ánh mắt sắc bén nhìn vào nữ nhân đang quỳ dưới đất.
Hình ảnh Điềm Tư Nhiên lập tức mờ ảo có lúc hắn lại nhìn thấy bộ dáng của Điềm Tư Tư.
“Vương gia”
Giọng điệu Điềm Tư Nhiên ngọt ngào lả lơi. Nàng ta biết thuốc đã phát huy tác dụng rồi.
Triệu Bình biết mình trúng mê tình hương, hắn vận nội lực trong tay lập tức đánh bay Điềm Tư Nhiên ra khỏi cửa phòng.
“aaaaaaaa”
Đám thị vệ nhốn nháo hết cả lên. Triệu Bình nhanh chóng chạy đến Hạ Hoa viện, hắn cần tìm Vương phi của mình. Nếu để Tư Tư biết hắn lên giường với cô gái khác, nàng chắc chắn sẽ không tha cho hắn.
Điềm Tư Tư đang ngồi vẽ tranh thì nhìn thấy Triệu Bình loạng choạng đi vào.
“Vương gia người xem….”
“Tư Tư ta khó chịu quá. Nàng giúp ta với.
Điềm Tư Tư nhìn Triệu Bình, mặt hắn đỏ gay đỏ gắt, hơi thở nặng nề nóng hổi. Tay thì cứ lôi kéo xiêm y của nàng.
“Vương gia ngài làm sao thế?”
Triệu Bình không nói gì chỉ lắc đầu liên tục. Điềm Tư Tư sau một hồi quan sát thì cũng hiểu được rồi. Xem ra Vương gia đã trúng độc tương tự như Xuân được rồi.
“Này… chàng làm gì thế….Này……”
- ------------------------------------------------
Cuối cùng, Triệu Bình cũng thực hiện được ước mơ viên phòng với Vương phi nhà mình. Chỉ là trong tình huống không đúng lắm mà thôi.
Hắn mặc trung y đang đứng một bên, hai tay vân vê vạt áo tựa như con gái nhà lành bị người ta ức hiếp. Điềm Tư Tư đang ngồi ở gương chải mái tóc rối của mình. Thỉnh thoảng nàng lại liếc xéo về phía hắn.
“Thật ra ta……”
“Chàng làm sao? Đừng tưởng ta không biết chàng có ý xấu gì?”
“Tư Tư, ta bị trúng mê tình hương thật mà. Nàng thấy đấy, ta có cố ý đâu. Ta còn yêu nàng nhiều đến nỗi không sợ khổ cực mà chạy đến tìm nàng đấy.”
Triệu Bình tiu nghỉu giải thích. Điềm Tư Tư liếc xéo hắn vài cái. Đừng tưởng nàng không biết. Tên này hoàn toàn có thể vận khí đẩy độc ra ngoài thế mà còn tới chỗ nàng giả vờ đáng thương.
Thấy Vương phi nhà mình đang chuẩn bị kẻ mày, Triệu Bình lập tức nhanh nhạy chạy đến kẻ giúp nàng.
“Nàng để ta kẻ giúp cho.”
Điềm Tư Tư đưa than kẻ mày cho hắn. Triệu Bình không khéo tay lắm nhưng bao năm qua, kẻ mày cho vợ mình vẫn là hoàn hảo.
“Đẹp lắm, Tư Tư. Nàng nhìn xem.”
Triệu Bình cầm chiếc gương đồng cho nàng nhìn. Điềm Tư Tư nhìn mình trong gương. Ừm, cũng đẹp. Coi như chàng cũng được việc. Tha thứ cho chàng.
“Vương gia, người tính làm gì nhà họ?”
Triệu Bình nghe Điềm Tư Tư nhắc đến thì tức giận vô cùng. Đã có công cứu bọn họ ra ngoài thế mà còn không biết điều dám dùng ám chiêu với hắn.
“Cả nhà Điềm Doãn đã bị ta cho người trói nhét trong sân rồi. Tư Tư hay nàng xử lý việc này giúp ta đi.”
Điềm Tư Tư nghe vậy thì gật đầu. Có gan quyến rũ phu quân của nàng thì cũng có gan chịu nổi cơn thịnh nộ của nàng.
Cả nhà Điềm Doãn coi như chọc phải tổ ong rồi.