Hạ Hoa viện bây giờ chính là một mảnh xuân sắc xinh đẹp. Hoa cúc vàng rộ kết hợp với những luống hoa Lan Điệp. Nhưng Điềm Doãn và Thiệu Phi Phi bây giờ không có tâm trạng thưởng hoa uống trà.
Sau khi tin Hoàng Đế là giả mạo được bố cáo ra ngoài, thân phận của Triệu Duệ từ Đại Hoàng Tử cũng biến thành con của một kẻ phạm tội tày trời. Điềm Tư Nhiên cũng từ Trắc phi trở thành một ả phụ nhân tầm thường bị giam lỏng trong cung.
Người duy nhất cứu được gia đình họ chỉ có Điềm Tư Tư mà thôi.
Đợi Điềm Doãn đi đi lại lại hơn 10 vòng thì Tiểu Lệ cũng đỡ Điềm Tư Tư bước ra. Nàng cũng chỉ vừa mới tỉnh dậy thôi đã bị làm phiền rồi. Nàng vốn dĩ không muốn tiếp Điềm gia nhưng thân phận của họ dù gì cũng là nhà mẹ ruột của cô, không tiếp quả thực là mang danh giậu đổ bìm leo a.
“Tham kiến Vương phi.”
Điềm Tư Tư ngồi xuống ghế quý phi, nhấp ngụm trà nhuận giọng mới đáp lại.
“Không biết Phụ thân mẫu thân qua thăm con có chuyện gì chăng?”
Điềm Doãn đứng dưới mái hiên nhà người ta nên đành cúi đầu.
“Vương phi vẫn khỏe chính? Ta chính là nghe con bị thương ở Cách Vực nên mới mạo muội không mời mà đến.”
Tiểu Lệ bên cạnh nghe thấy mà buồn nôn. Vương phi về kinh thành hơn 3 tháng mà chưa bao giờ thấy Điềm gia bén mảng đến thăm. Bây giờ Điềm Tư Nhiên trong cung gặp biến mới giả vờ đến thăm. Quả thực đáng khinh.
“Khụ… khụ… Làm phiền phụ thân lo lắng. Con tuy bị thương nhưng cũng lâu rồi, vết thương cũng sắp lành. Không biết hai người còn việc gì nữa không?”
Ngụ ý chính là hai người có gì mau nói. Đừng có dài dòng.
“Nếu Vương phi đã nói vậy thì ta cũng không lắm lời nữa. Chắc người cũng biết chuyện trong cung. Muôi muội con tuy gả vào phủ Đại hoàng tử nhưng chung quy cũng chỉ là Trắc phi. Nay… nay chuyện đã thành như vậy, ta muốn nhờ con đưa Tư Nhiên ra cung. Dù sao Vương gia cũng đang nắm quyền, chuyện này với con chắc cũng dễ dàng.”
Mở miệng ra là nhờ vả chuyện xấu hổ như thế. Quả thực nhà họ Điềm này không một ai còn biết xấu hổ nữa mà.
Điềm Tư Tư đặt chén trà xuống bàn cái cạch, giọng điệu nghiêm trọng đáp lời.
“Phụ thân người làm khó con rồi, Tư Nhiên đã gả cho Triệu Duệ. Lấy gà theo gà theo gà lấy chó theo chó. Sao có thể vì Triệu Duệ không phải hoàng tử mà hủy hôn được. Làm vậy chẳng khác nào để thiên hạ cười vào mặt Điềm phủ sao?”
Thấy Điềm Tư Tư từ chối, Thiệu Phi Phi nghẹn lời nãy giờ cũng bộc phát.
“Tư Tư, nó chính là muội muội ngươi đó. Chẳng lẽ ngươi trơ mắt ra nhìn nó chết hay sao?”
Tiểu Lệ lập tức tiến lên cho Thiệu Phi Phi một cái tát vang dội.
“Ngươi…… ngươi…”
“Dám gọi tục danh của Vương phi. Bà không có phép tắc sao. Cái tát này chính là để dạy dỗ lại bà đấy.”
Điềm Tư Tư không lên tiếng ngăn cản Tiểu Lệ, chỉ là nhồm nhoàm nhai điểm tâm. Bánh hoa sen này vẫn là rất ngon đó. Không hổ danh trù phòng của Vương gia mà.
“Vương phi xin người thứ lỗi cho phu nhân của ta. Nàng ấy cũng chỉ vì lo lắng cho con gái mà thôi.”
Thiệu Phi Phi bưng bên má bị đánh sưng phù khóc rấm rức nhưng chỉ có thể nuốt tức giận vào trong.
“Điềm phu nhân, chắc bà đã quên rồi. Chuyện gả Điềm Tư Nhiên cho Triệu Duệ chính là chủ ý của bà. Bây giờ thân phận hắn không cao quý như bà tưởng, bà lại bảo ta đem con gái bà về làm khuê nữ. Điềm Tư Nhiên cũng có phải là một món đồ đâu mà muốn cho thì cho lấy thì lấy.”
Thiệu Phi Phi quỳ sụp xuống khóc lóc, vì con gái mình bà ta có thể làm tất cả. Kể cả việc quỳ xuống trước kẻ mà mình từng xem thường sỉ nhục.
“Vương phi, ta biết ta có lỗi với ngươi, có lỗi với mẹ người. Xin người cứu Tư Nhiên, con bé vô tội. Mặc dù nó ghét bỏ các người nhưng chính là do bị ta ảnh hưởng. Cô muốn xử phạt ta thế nào cũng được nhưng xin hãy cứu con gái ta, nó không biết chuyện gì cả. Nó chỉ vô tình bị ta ép vào trong cung thôi. Xin người hãy rộng lượng cứu nó. Chúng ta tuyệt đối sẽ biến mất khỏi đây, không xuất hiện trước mắt người nữa.”
Nói rồi bà ta liên tục dập đầu trước mặt Điềm Tư Tư. Điềm Doãn đứng bên cạnh cũng không ngăn cản, ông ta chính là kẻ ích kỉ như thế, muốn cứu con gái mình nhưng đồng thời cũng không muốn mất mặt.
Điềm Tư Tư thấy phiền hà vô cùng.
“Được rồi, bà đừng dập đầu nữa. Ta sẽ đưa Điềm Tư Nhiên ra cung.”
Thiệu Phi Phi nghe như thế thì ngừng khóc, vẻ mặt như gặp được cứu tinh.
“Vương phi, thật sao, thật vậy sao?”
Điềm Tư Tư cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng Điềm phủ ngã thì mẹ nàng cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Chi bằng cứu Điềm Tư Nhiên một mạng, sau đó tống cả nhà họ đi một nơi thật xa.
“Ta sẽ cứu Điềm Tư Nhiên ra khỏi cung nhưng chức quan của Điềm Doãn ngươi cũng đừng mong giữ nữa. Cả gia đình ngươi tốt nhất là đến một nơi thật xa cho khuất mắt ta, ta sẽ đón mẹ ta đến đây. Phương Tề, giúp ta tiễn khách.”
Điềm Tư Tư phất tay tỏ vẻ mệt mỏi. Điềm Doãn tính cầu xin cái gì đó nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị Phương Tề cho người lôi đi. Đừng đùa, Vương phi mệt mỏi thế kia nếu để Vương gia biết được mạng các người còn giữ được sao?
Triệu Bình hạ triều về nhà thì đã được Tiêu Đắc báo lại tin này. Hắn hừ lạnh, đúng là đám người chỉ biết danh lợi trước mắt mà làm phiền Vương phi của hắn. Nếu nàng có chuyện gì hắn sẽ xử lý hết.
“Sao nàng cứ để bản thân mệt mỏi như thế, ta nói rồi, mặc kệ đám người đó đi.”
Điềm Tư Tư đang gối đầu trên dùi Triệu Bình. Tay hắn xoa bóp phần thái dương cho nàng rất dễ chịu.
“Nơi đó còn có mẹ ruột thiếp, sao thiếp có thể không để ý được. Hơn nữa, Vương gia bận rộn chuyện trong triều đủ nhiều rồi. Thần thiếp cũng không muốn để người mệt mỏi vì chuyện cỏn con này.”
Giọng nàng nhỏ dần nhỏ dần rồi lịm đi. Được một lúc sau không thấy nàng nói nữa Triệu Bình mới biết nàng đã ngủ rồi. Từ sau khi trúng độc, thời gian ngủ của Điềm Tư Tư nhiều hơn, cả người cũng dễ dàng mệt hơn. Quả là khoét mất một mảnh trong tim của Vương gia mà.
Động tác xoa bóp của Triệu Bình vẫn không dừng. Hắn vừa làm vừa ngắm Vương phi nhà mình ngủ.
Quả nhiên là phu nhân nhà hắn, lúc ngủ mà cũng có thể đẹp đến như vậy.